Vàng của Ngu Linh tuy chưa được gia công thành phẩm nhưng độ tinh khiết cao, chỉ cần tìm được cửa hàng uy tín là có thể bán được giá tốt.
Kiếp trước, Ngu Linh chưa từng đến tỉnh thành này, hoàn toàn không biết gì về nơi này. Cô hỏi thăm người dân địa phương đường đến chợ chim hoa rồi mất gần một tiếng đồng hồ mới tìm được.
Đến nơi, cô mới phát hiện, cửa hàng ở đây phong phú hơn nhiều so với lời Lệ tỷ nói. Chỉ cần có thể nghĩ đến thì nơi này gần như đều có, bao gồm cả xem tướng... chữa bệnh hôi chân.
Nghe người dân địa phương nói, chợ thường đông đúc và náo nhiệt nhất vào thứ bảy và chủ nhật, họ còn tiếc nuối vì cô đến không đúng lúc. Ngu Linh không cảm thấy tiếc nuối vì mục đích của cô đến đây không phải để xem náo nhiệt.
Cửa hàng đồ cổ cũng thu mua vàng, giá cả phụ thuộc vào tỉ lệ, từ ba mươi tệ đến năm mươi tệ một gam.
Ngu Linh không bị mức giá năm mươi tệ cao nhất làm mờ mắt vì cô biết giá vàng thời điểm này thường phải trên bảy mươi tệ một gam mới là bình thường.
Thấy Ngu Linh im lặng cất khối vàng khoảng sáu đến bảy gam đi, chàng trai trẻ mới vào nghề không lâu có chút sốt ruột.
Tuy biết rõ làm nghề này, nóng vội là điều tối kỵ, nhưng độ tinh khiết của vàng thỏi mà Ngu Linh mang đến là loại mà nửa năm nay anh ta chưa từng thấy. Bây giờ, người thợ cả lại vừa ra ngoài. Nếu anh ta có thể nhân lúc lão không có mặt mà mua được khối vàng này thì chắc chắn sẽ tốt cho sự phát triển sau này của anh ta trong cửa hàng: “Này cô, cô có bán hay không thì cho tôi một câu trả lời đi!”
Ngu Linh ngước mắt nhìn anh ta, giọng buồn bã: “Tôi muốn bán, nhưng anh không muốn mua thì phải?”
“Cô nói chuyện thật hài hước!” Cuối cùng cô cũng lên tiếng, chàng trai trong tiệm lại treo nụ cười khách sáo lên: “Chúng tôi mở cửa làm ăn, ai lại đẩy việc buôn bán ra ngoài? Cô cứ dò hỏi khắp con phố này xem, năm mươi tệ một gam vàng, giá đó là tuyệt đối không rẻ rồi!”
“Nhưng tôi được biết, hiện tại giá vàng rẻ nhất cũng phải bảy mươi tệ một gam, anh chỉ trả tôi năm mươi, chẳng phải là không muốn mua sao?” Ngu Linh không chút lưu tình vạch trần anh ta.
Trong túi cô còn rất nhiều vàng thỏi, cộng lại khoảng hơn một nghìn năm trăm gam. Nếu theo như lời anh ta nói là năm tệ một gam thì mỗi gam cô sẽ bị ép giá hai mươi tệ, hơn một nghìn năm trăm gam là ba vạn tệ!!!
Ba vạn tệ vào những năm 90 là một khái niệm gì?
Toàn bộ người dân trong thôn họ Ngu cộng tiền mặt lại cũng chưa chắc đã có ba vạn tệ.
“Bảy mươi?” Chàng trai hít một hơi, định nói gì đó thì bỗng đảo mắt: “Thực ra giá bảy mươi tệ một gam cũng không phải là không có, nhưng vàng của người ta độ tinh khiết rất cao, còn vàng của cô chỉ có thể coi là hàng thô, độ tinh khiết sẽ không cao, cho nên tôi trả cô năm mươi mốt tệ một gam đã là mức giá rất hời rồi!”
“Hơn nữa…” Anh ta đánh giá Ngu Linh từ trên xuống: “Chúng tôi thu mua vàng của một cô gái trẻ tuổi như cô cũng phải chịu rủi ro, bởi vì ai biết được số vàng này của cô có nguồn gốc rõ ràng hay không!”
“Vậy thì không còn gì để nói nữa.” Lần này, Ngu Linh không thèm quay đầu lại, lập tức rời khỏi cửa hàng.
Sở dĩ cô lãng phí nước bọt nói chuyện với anh ta lâu như vậy chỉ là muốn biết rốt cuộc vàng ở tỉnh thành này có bán được bảy mươi tệ một gam hay không. Giờ anh ta đã nói không phải là không có… Vậy thì chắc chắn sẽ bán được bảy mươi tệ một gam.
“Đừng đi, có gì không hài lòng, cô cứ nói ra, chúng ta cùng thương lượng!” Không thể để cô rời đi, chàng trai vội vàng đuổi theo, cố gắng giữ cô lại.