Chương 24: Hôn ước

Kết cục đương nhiên là bi thảm như lúc đầu, cho nên khi nghe được lời khen ngợi như vậy, Ngu Linh thật sự hổ thẹn.

Nghĩa địa bị người dân thôn họ Ngu liệt vào cấm địa, bọn họ có thể góp sức giúp Ngu Linh sửa đường đã là quá to gan rồi, nếu để bọn họ xây nhà ở bên cạnh, chắc chắn là không ai dám làm. Vì vậy, Ngu Linh vẫn luôn ngủ ở bên ngoài lăng mộ của lão tổ tông, mười mấy năm qua vẫn như vậy.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Nơi đây tuy không thấy ánh mặt trời, nhưng lại ấm áp vào mùa đông và mát mẻ vào mùa hè, vô cùng thoải mái. Vào mùa đông còn có chăn do người trong thôn mang đến, cuộc sống của Ngu Linh thật sự còn tốt hơn so với người bên ngoài. Sau khi ăn tạm bữa tối nấu bên ngoài, Ngu Linh cầm dạ minh châu đi vào trong lăng mộ.

Viên dạ minh châu trong tay cô to bằng quả trứng gà, nếu người ngoài nhìn thấy, chắc chắn sẽ cho rằng đó là một viên dạ minh châu lớn, nhưng trong lăng mộ của lão tổ tông, loại này không hề hiếm, viên nào viên nấy đều to như đá cuội. Gian ngoài cô ngủ còn có đến ba, bốn viên dùng để chiếu sáng!

Trong mộ thất chỉ có làn gió nhẹ thoảng qua, không dễ bám bụi. Ngu Linh vỗ nhẹ lên chăn, chuẩn bị đi ngủ, nhưng… cô nhìn chồng sách cổ trên bàn đá đầu giường: "Thái gia gia, con mang số sách cổ này cất vào trong mộ thất của thái gia gia được không ạ?"

Khi nói chuyện với lão tổ tông, Ngu Linh luôn vô thức nói chuyện theo kiểu cách cổ xưa.

"Cũng được! Còn một năm nữa là con phải tham gia kỳ thi khoa cử rồi, số sách này đúng là không còn tác dụng gì nữa." Trong mắt lão tổ tông, không có chuyện gì quan trọng hơn việc tham gia khoa cử, vì vậy, chỉ cần Ngu Linh có yêu cầu gì, lão đều sẽ đồng ý, mặc dù cô rất ít khi yêu cầu điều gì.

Ngu Linh cẩn thận bê chồng sách cổ, bất kỳ quyển nào cũng có giá trị liên thành, vào trong mộ thất chôn cất lão tổ tông. Nơi đó không chỉ có sách cổ, mà còn có tranh chữ, thư phòng, văn phòng tứ bảo của mọi người.

Lão tổ tông im lặng nhìn cô bận rộn, đợi cô xong việc, lão chỉ vào chiếc ghế đá trong mộ thất: "Ngồi đi."

Thông thường, lão tổ tông yêu cầu như vậy, nghĩa là lão có chuyện muốn nói. Ngu Linh ngoan ngoãn ngồi xuống, ra dáng rửa tai lắng nghe, hoàn toàn khác với lúc ở tiệm cắt tóc.

"Tuy rằng hỏi đi hỏi lại một câu không phải là hành vi của người quân tử, nhưng ta vẫn muốn xác nhận lại với con, con... thật sự đã buông bỏ được tình thân với cha mẹ ruột sao?"

Ngu Linh lúc này mới ngước mắt nhìn lão, ánh mắt kiên định: "Tuy nói trên đời này không có cha mẹ nào là sai, nhưng bọn họ chưa từng nuôi nấng con ngày nào, sinh ân không bằng dưỡng ân, thái gia gia và mọi người, các quỷ ở đây, đều là người thân của con, tình thân của cha mẹ ruột, con không cần cũng được!"

Lão tổ tông gật đầu: "Tuy chúng ta nhìn con lớn lên, nhưng rốt cuộc không phải người... Về sau, con thủy chung phải hòa nhập vào cuộc sống của con người. Có một việc, ta vốn định chờ con trưởng thành rồi nói sau, hiện tại xem ra, nói trước cũng không tính là chuyện xấu."

"Thái gia gia, người cứ nói ạ!"

"Lúc trước, ta thấy con mặt mày vừa ý, nhất thời cao hứng đặt cho con một cái hôn ước từ bé, khụ!"

Nói tới đây, lão tổ tông luôn luôn lạnh lùng không nhịn được ho khan một tiếng, nhưng bỏ dở giữa chừng không phải phong cách của lão, vì vậy dưới ánh mắt khϊếp sợ của Ngu Linh, lão tiếp tục nói: "Trong lòng con không cần có gánh nặng, ta chỉ nói với bọn họ, bảo bọn họ để dành cho con một tiểu tử ưu tú nhất là được, về phần là ai... Ta cũng không biết. Bất quá, nam nhi Kỳ gia ta từ trước đến nay đều là đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, điểm này thái gia gia có thể cam đoan với con!"