Ngu Linh liếc nhìn chất lượng chiếc vòng, lắc đầu: "Tạp chất quá nhiều, khóa đúc ra sẽ quá nhẹ, không đủ để trấn được."
"Vậy là trâm bạc có thể dùng được, phải không?" Bà nội Nhị Bảo vội vàng hỏi, sau đó chạy vào phòng lục tung đồ đạc, một lúc lâu sau mới đi ra: "Linh cô nãi nãi, cô xem chiếc trâm cài này của tôi có được không?"
Bà ấy lấy ra một chiếc trâm bạc, tuy được bảo quản rất tốt, nhưng vì thời gian quá lâu nên đã chuyển sang màu đen. Ngu Linh cầm lấy xem xét: "Được ạ."
"Thế thì tốt quá rồi!" Bà nội Nhị Bảo thở phào nhẹ nhõm.
Cha Nhị Bảo có vẻ không vui: "Mẹ, đây chính là món đồ hồi môn duy nhất của mẹ mà..."
Bà nội Nhị Bảo trừng mắt: "Dì Quyên còn có thể đem đồ hồi môn ra, sao mẹ không thể? Nhị Bảo là con cháu nhà họ Ngu chúng ta."
"Nhưng, nhưng đây không phải là kỷ vật duy nhất bà ngoại để lại cho mẹ sao?" Cha Nhị Bảo cảm thấy bản thân rất áy náy. Những năm trước gia đình khó khăn, mẹ anh ấy đã bán không ít đồ, bây giờ lại phải vì con trai anh ấy mà đem món đồ kỷ niệm duy nhất đi nấu chảy...
Làm con trai như anh ấy đúng là quá bất lực.
Bà nội Nhị Bảo không để ý đến thái độ của con trai, cất chiếc trâm bạc vào trong ngực, sốt ruột nói: "Việc này nên làm sớm thì hơn, chú Lý đầu thôn tay nghề rất tốt, nhờ chú ấy đúc một chiếc khóa trường mệnh chắc chắn không thành vấn đề..."
"Mẹ, để con đi, để con đi..." Cha Nhị Bảo vội vàng ngăn cản. Chiếc trâm bạc đã là do mẹ anh ấy bỏ ra, nếu còn để bà ấy phải lặn lội một chuyến xa như vậy, anh ấy không phải là bất lực nữa, mà là bất hiếu.
Đã tìm được cách giải quyết, Ngu Linh cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa. Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy trưởng thôn cũng vừa hay đang ở đây: "Thưa trưởng thôn, cháu có..."
"Linh cô nãi nãi, nhà chúng tôi không có gì đáng giá để cảm tạ cô, chút lòng thành này mong cô nhận cho..." Ngu Linh còn chưa nói hết câu, mẹ Nhị Bảo đã xách giỏ đựng đầy trứng gà mà cô ấy đã dành dụm bấy lâu đưa đến.
Ngu Linh không từ chối, nhưng cũng không nhận hết, chỉ lấy ba, bốn quả rồi bảo cô ấy cất lại: "Bây giờ phần lớn thời gian tôi đều ở trường, chỉ có hai ngày này mới có thể về nhà ăn cơm."
"Sao được? Cô đã cứu mạng Nhị Bảo, hơn nữa cô sắp lên lớp mười hai rồi, nhất định phải bổ sung dinh dưỡng nhiều hơn." Mẹ Nhị Bảo tuy rằng không nỡ cho nhiều trứng gà như vậy, nhưng tính mạng của con trai chắc chắn quan trọng hơn trứng gà. Tuy Linh cô nãi nãi đã nói đeo khóa bạc trấn hồn Nhị Bảo là được rồi...
Nhưng... nói một câu khó nghe, ai biết sau này còn có chuyện ngoài ý muốn cần cô giúp đỡ hay không?
Hơn nữa, mặc dù bản lĩnh nhìn thấy ma quỷ của Ngu Linh rất đáng sợ, tính tình lại có phần lạnh nhạt, nhưng cô rất tốt bụng. Trong thôn có rất nhiều đứa trẻ gặp chuyện không may, cô đều ra tay giúp đỡ, còn giúp kết nối với người đã khuất sau khi các bậc trưởng bối qua đời. Quan trọng nhất là thành tích học tập của cô rất tốt. Mười dặm tám làng quanh đây có một người học giỏi đã là tốt lắm rồi, vậy mà mỗi kỳ thi cô liên tục đứng đầu toàn khối. Hộ khẩu của cô lại ở thôn họ Ngu bọn họ, sau này thi đỗ đại học, chẳng phải thôn bọn họ cũng được thơm lây hay sao?
Ngu Linh kiên quyết không nhận nhiều như vậy: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi ạ. Nhị Bảo còn nhỏ, số trứng còn lại để bồi bổ cho cậu bé, để sau này cậu bé khỏe mạnh hơn, hồn phách mới ổn định được."
"Chuyện này..." Chuyện liên quan đến con trai, mẹ Nhị Bảo bắt đầu do dự.
Thấy vậy, Ngu Linh cất số trứng gà vào túi, đi về phía trưởng thôn: "Thưa trưởng thôn, nghe nói hôm qua có người tự xưng là cha mẹ ruột của cháu đến trường tìm cháu..."
"Cái gì?" Không chỉ trưởng thôn, những người xung quanh đều kinh ngạc thốt lên.