"Thật sao?" Cô liếc nhìn anh ta, thản nhiên nói: "Vậy thì anh cứ cắt tiếp đi!"
Chủ tiệm thở phào nhẹ nhõm, nhét tóc vào túi áo khoác trước ngực, sau đó tiếp tục cắt tóc cho cô.
Ngu Linh nhìn gương mặt vì tóc ngắn mà có vẻ trung tính trong gương, trong lòng cảm thấy vô cùng hài lòng. Mặc dù chủ tiệm này có không ít vấn đề, nhưng kỹ thuật cắt tóc quả thật rất tốt, khó trách Kiều An lại mãnh liệt đề cử cô tới đây.
Chờ cắt tóc xong, Ngu Linh móc ra năm hào tiền: "Cho anh! Trả tóc cho tôi."
Chủ tiệm cởϊ áσ khoác, nhận tiền của cô, lùi lại mấy bước: "Tóc? Tóc gì? Tôi đã cắt xong theo yêu cầu của cô rồi, cô đi nhanh đi!"
Hả?
"Ông muốn lật lọng?" Ngu Linh nheo mắt.
"Chỉ là một mớ tóc thôi, tính là lật lọng gì!" Lúc chủ tiệm nói chuyện, cái thứ giống như búp bê trên vai anh ta cứ nhảy lên nhảy xuống. Thần sắc chủ tiệm vốn kiêu ngạo bỗng nhiên thay đổi, ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn thoáng qua Ngu Linh, bỗng nhiên đưa tay lên vai gõ gõ. Ngu Linh nhìn thấy thứ trên vai anh ta bay tới cạnh cửa thủy tinh, từ trong miệng phun ra hắc khí mà người bình thường không thể nhìn thấy...
Ngay sau đó, chủ tiệm thở dài một tiếng: "Cũng là do sinh mệnh của cô gái này không tốt..." Bị cái thứ giống như búp bê của anh ta coi trọng rồi.
Ngu Linh đưa tay cầm túi xách, sau đó đứng dậy. Ánh mắt vốn dĩ còn nhìn xuống cô của chủ tiệm cũng bắt đầu nhấc lên theo cô. Ngu Linh lộ ra một nụ cười trào phúng: "Muốn tôi đi cũng không được? Bằng chiều cao của anh ngay cả một mét sáu lăm cũng không đến sao?"
Là một anh chàng đẹp trai, lại làm nghề thẩm mỹ, chiều cao khiêm tốn luôn là điểm yếu của anh ta. Nhất là từ sau khi cái thứ đó ra tay, cô gái này trong mắt chủ tiệm đã là một cái xác không hồn rồi, bị cô mỉa mai như vậy, nhịn được mới là lạ!
Chủ tiệm tức giận đến mức mặt đỏ bừng, quyết định trước khi cô gái này chết sẽ cho cô ta một bài học: "Tao..."
"Bốp!"
Ngu Linh không kiên nhẫn nghe anh ta lải nhải, trước khi anh ta mở miệng phun lời bẩn thỉu, cô liền lợi dụng khoảng cách gần, trực tiếp tát một cái: "Muốn động thủ thì nói thẳng, lề mà lề mề!"
Lúc cô đang định giơ chân đá anh ta một cái, cai thứ kia bỗng nhiên bay tới, trong mắt ánh lên hồng quang rực rỡ. Ngu Linh không chút nghĩ ngợi trực tiếp cầm lấy túi xách bên vai, vung về phía trước mặt nó.
Chủ tiệm tức giận, đầu tiên là bị động tác đột nhiên lấy túi xách của cô làm cho sững sờ, sau đó khinh thường nói: "Trên đời này ngoại trừ tao ra thì không ai có thể sờ vào... Nô Nô, trả Nô Nô lại cho tao!"
Anh ta thấy cô gái này chỉ dùng một cái túi xách đã đánh cho cái thứ đó bay ra ngoài, còn dùng tay nhấc nó lên, lập tức vừa sợ vừa giận!
"Từ lúc vào cửa tôi đã muốn hỏi rồi, đây rốt cuộc là thứ gì?" Ngu Linh dùng tay xách một đầu tóc đen nhánh của nó. Thấy nó không cam lòng há to miệng muốn cắn mình, Ngu Linh tiện tay cầm một cái khăn lau tóc nhét vào miệng nó: "Còn không ngoan ngoãn, tao gϊếŧ chết mày đấy!"
"Cô dám!" Không đợi nó có động tĩnh, chủ tiệm đã rống giận. Anh ta nhìn trái nhìn phải, nắm lấy con dao cạo đầu đặt trên bàn, vung về phía Ngu Linh...
Ngu Linh vẫn giữ chặt tóc của cái thứ giống con búp bê không buông, chỉ hơi cong lưng né tránh, đồng thời duỗi chân ra ngăn anh ta lại. Tay kia cũng nắm lấy cổ tay cầm dao của anh ta, hơi dùng sức một chút khiến anh ta đau đớn buông tay!