Chương 4: Canh gà

Edit: quynhhuongxinh

*Ở chương này cũng xác định được nam chính rồi nên mình đổi ngôi nam chính thành anh luôn nhé.*(thay hắn = anh)

Thấy cô một mực che chở ở trước mặt mình, Lục Đình Lệ không khỏi cúi đầu, nhìn tiểu cô nương trước mặt.

Tiểu cô nương vừa mới khỏi bệnh, khuôn mặt đỏ bừng vì bệnh, vì vừa khóc nên hàng mi dài và dày vẫn còn đọng những giọt nước mắt trong suốt như pha lê, hốc mắt hồng hồng, cái mũi cũng hồng hồng, như là thỏ con bị khi dễ.

Thân thể nho nhỏ như mèo con, lúc này đang dang rộng tay bảo vệ anh như gà mái bảo vệ con mình.

Có hơi ngốc nghếch, nhưng lại rất đáng yêu.

Môi mỏng của Lục Đình Lệ không khỏi cong lên một chút.

Khi hai bên sắp chạm vào là nổ ngay, cách vách truyền đến giọng nói của mẹ Hạ: "Bảo Nhi, Bảo Nhi, về nhà ăn cơm!"

"Mẹ chúng mình gọi về ăn cơm!" Ngũ ca chớp chớp mắt nói.

"Đi, về mau..."

Vì sợ hai bên động thủ, Hạ Ngưng Tinh nghe vậy lập tức lôi các anh trai về nhà.

Chờ bọn họ đi rồi, một người phụ nữ đang nghe lén ở chân tường cười đi ra, vỗ nhẹ vào đầu Lục Đình Lệ, trong mắt tràn đầy trêu chọc anh: "Tiểu tử thúi, tiểu cô nương đó muốn lấy thân báo đáp, sao con không đồng ý?"

Lục Đình Lễ mặt không biểu tình, hất tay bà ra: "Ngây thơ!"

Chỉ là lời nói của trẻ con, còn xem là thật được sao?

"Ầy, làm như vậy con sẽ không tìm vợ được đâu." Mẹ Lục không nhịn được lắc đầu.

"Có liên quan gì?" Anh không cho nó là đúng.

Đời trước anh một đời cô đơn, cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Thậm chí còn cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.

"..."

------------------------

Hạ Ngưng Tinh cùng các anh trai chạy về nhà liền ngửi thấy được hương vị canh gà nồng nàn.

Thơm quá!

"Bảo Nhi, còn nóng mau uống đi." mẹ Hạ từ trong nồi lớn, lấy thêm một chén cho Hạ Ngưng Tinh.

Trong chén tràn đầy thịt gà.

Còn năm người anh trai thì, mỗi người có một bát cháo cùng với bánh bao khô, một mảnh xương gà còn không có.

Bọn họ một bên ăn, một bên dùng ánh mắt thèm khát nhìn Hạ Ngưng Tinh đang ăn canh gà cùng thịt gà.

Nếu có thể uống một ngụm thì tốt rồi...

Bọn họ rõ ràng rất muốn ăn, nhưng cũng biết điều nên không nói gì, bởi vì họ biết em gái mình cần canh gà hơn, hôn mê mới tỉnh lại, sao có thể không tẩm bổ?

Thấy mấy anh trai hiểu chuyện như thế, Hạ Ngưng Tinh đột nhiên cảm thấy mình không nuốt trôi.

Canh gà này, ở thế giới mà Hạ Ngưng Tinh ăn toàn mỹ thực mà nói, không tính là cái gì, nhưng đối với thời đại nông thôn nghèo khó này, có khi tết còn không được ăn thịt.

Mẹ Hạ nâng mí mắt, trừng mắt nhìn bọn họ: "Mấy tiểu tử thúi nhìn cái gì mà nhìn, nếu là không ăn thì nhanh cút đi, đừng ảnh hưởng đến em gái ăn cơm!"

Năm đứa trẻ đột nhiên bị quát lớn sợ tới mức run lên, động tác đều dừng lại, vội vàng thu hồi ánh mắt không dám tiếp tục nhìn chằm chằm canh gà.

"Mẹ ơi, cho các anh ấy một chén đi." Hạ Ngưng Tinh khẽ thở dài.

Mẹ Hạ mắt trợn trắng, lại dùng giọng điệu nhu hòa nói: "Cho bọn nó làm cái gì, Bảo Nhi ngoan, lúc còn nóng mau uống đi, đừng để ý đến đám anh trai đó."

Tuy rằng đã biết mẹ của nguyên chủ bất công, nhưng, trăm nghe không bằng một thấy.

"Đúng vậy em gái, không cần để ý đến bọn anh."

"Bọn anh không thích uống canh gà."

Các anh trai cũng rất hiểu chuyện, sôi nổi lắc lắc đầu nhỏ, chính là không thể che giấu ánh mắt thèm nhỏ dãi của mình.

"Mẹ! Anh trai không uống canh gà, con cũng không uống!" Hạ Ngưng Tinh kiên trì.

Đứa trẻ lớn lên trong gia đình bất bình đẳng, tâm lý cùng phương diện tinht hần vô cùng có khả năng sẽ có vấn đề, nếu các anh trai về sau sẽ hắc hóa thì cô biết phải làm sao bây giờ?

Nhưng mẹ Hạ làm sao có thể đưa thứ tốt như vầy cho đám nhóc này chứ?

Cho một mình Bảo Nhi ăn, có thể ăn ba ngày, nếu cho bọn hắn, ngày mai Bảo Nhi uống gì!

"Mẹ...." Mẹ Hạ cuối cùng cũng bị hạ gục khi Bảo Nhi làm nũng, đầu hàng.

"Ai....được rồi được rồi, ta đi múc cho bọn hắn ngay đây?"

Nói xong, bà liền đứng dậy đi vào phòng bếp.