Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 21

« Chương TrướcChương Tiếp »
~~~~Chương 21~~~~

Edit: Blanche

Ấn tượng đầu tiên của Vân tỷ đối với Hứa Chiêu vô cùng tốt, thông qua mấy ngày ở chung, cô đối với Hứa Chiêu ấn tượng không giảm chút nào mà còn tăng, thiện lương, nhã nhặn, tích cực nhiệt tâm, khiêm tốn hữu lê, đây là những thứ mà người trẻ tuổi không thể nào có đầy đủ, chính là Hứa Chiêu lại làm được, đặc biệt Hứa Chiêu còn rất ưa nhìn, liếc mắt một cái cũng khiến tâm tình cảm thấy vui sướиɠ, cậu còn biết ứng xử, thường thường mang theo chút kem cây vị mới, để Vân tỷ nếm thử trước tiên, có thể nói, đối với Vân tỷ phi thường tốt.

Vân tỷ cho là mình chẳng qua chỉ đề cử với khoa trưởng kem cây của cậu một chút mà thôi, cô đề cử với khoa trưởng không ít thương gia, nhưng không có người nào như Hứa Chiêu tri ân báo đáp.

Bởi vậy, Vân tỷ đối với cha con Hứa Chiêu thích lắm, hiện giơ nghe nói ba ba Hứa Chiêu trúng phong nằm viện, khẳng định thiếu tiền, cho nên Vân tỷ không chờ Hứa Chiêu không nể mặt đến nói muốn tiền, đã chủ động hỏi một lần: "Có phải muốn lấy trước một phần tiền kem cây không?"

Hứa Chiêu trong lòng cảm kích Vân tỷ mở ra câu chuyện này, nhanh chóng gật đầu.

"Cần lấy bao nhiêu?" Vân tỷ hỏi.

"Một trăm đồng tiền." Hứa Chiêu đáp.

"Chỉ cần một trăm đồng tiền? Có phải ít quá không?" Vân tỷ cảm thấy rất thiếu.

Hứa Chiêu nghĩ nghĩ nói: "Vậy một trăm năm mươi đồng tiền được không?"

Vân tỷ suy tư một chút nói: "Cho em lấy hai trăm đồng tiền thế nào? Hai trăm hẳn là đủ, dù sao tiền này đều là của em, em muốn lấy nhiều ít đều được, chỉ cần trong phạm vi khoản còn lại là được."

Hai trăm đồng tiền!

Kia không thể tốt hơn.

Hứa Chiêu nhanh chóng cao hứng mà nói: "Vậy cảm ơn Vân tỷ, thanh toán giúp em hai trăm đồng tiền."

Vân tỷ cười nói: "Em gọi chị một tiếng tỷ, không thể nói không với em rồi."

Tiếp Vân tỷ mang theo Hứa Chiêu đi tới phòng tài vụ của cương xưởng, đem tình huống Hứa Chiêu giải thích với kế toán, ban kế toán thông cảm với việc bần cùng này, vì thế cực lực phản ánh với tổ trưởng, tổ trưởng rất nhanh đáp ứng.

Kế toán vô cùng cao hứng mà trả trước tiền cho Hứa Chiêu, để Hứa Chiêu ký tên, sau đó lấy ra hai mươi tờ mười nhân dân tệ, đưa cho Hứa Chiêu.

themiraclewithinonesheart.wordpress.com

Hứa Chiêu nhận được tiền, đầu tiên là cảm ơn kế toán cùng Vân tỷ, sau đó cầm tiền chở Hứa Phàm về lại nhà Thôi Thanh Phong, đưa cho Thôi Thanh Phong một trăm đồng, còn thập phần xin lỗi mà nói với Thôi Thanh Phong, vẫn thiếu hắn hai trăm đồng tiền, tạm thời không có cách nào trả lại, có thể phải đợi thêm một khoảng thời gian.

"Không sao, cậu không trả cũng được." Thôi Thanh Phong mặc dù là cười nói, nhưng lời nói ra lại thật chấn động, Hứa Chiêu không trả tiền cũng được, không chỉ bởi vì hắn thích Hứa Chiêu, mà còn bởi vì tiền trên tay hắn năm nay nhiều như vậy, tất cả đều là do Hứa Chiêu hiến kế kiếm ra, nếu không hắn chỉ có thể lấy kem cây từ xưởng rồi xuống nông thôn bán, bán hết một mùa hè cũng không nổi một trăm đồng tiền.

"Không được, nhất định phải trả." Hứa Chiêu kiên trì nói.

"Vậy được, nhưng cậu không cần vội, tớ không cần gấp đâu, tiền ba ba tớ phẩu thuật tiểu thúc tớ đã sớm chuẩn bị tốt, bình thường tớ cũng không tiêu gì nhiều tiền, đúng, cậu vì sao đột nhiên lại đi lấy tiền trước? Là tiền thuốc men cho ba cậu không đủ sao?"

Hứa Chiêu nói thẳng thắn với Thôi Thanh Phong: "Không, tớ tính xây nhà."

Thôi Thanh Phong chấn động hỏi: "Xây nhà?"

Hứa Chiêu gật đầu: "Đúng."

"Nhà gì? Ở đâu?"

Hứa Chiêu trả lời nói: "Xây một gian nhà ngói nhỏ ở đường cái."

"Ở ngay đường cái sao? Cậu điên rồi à?" Thôi Thanh Phong lập tức kêu lên: "Nhà ở đường cái làm sao dùng được, cậu đừng vì thiếu tiền mà làm liều!"

"Không có làm liều." Hứa Chiêu nói.

Thôi Thanh Phong thở phì phì mà nói: "Cậu đây là làm liều! Cậu nhìn cậu xem, bộ đồ mới cũng không có, ăn cũng thiếu, xây cái nhà gì mà nhà? Trong nhà cậu cũng không phải là thiếu chỗ ở!"

Lại nói tiếp Thôi Thanh Phong thực đau lòng Hứa Chiêu, mấy lần muốn mua tặng Hứa Chiêu một bộ đồ mới, Hứa Chiêu đều cự tuyệt, hơn nữa mấy ngày hôm trước hai trăm đồng tiền bị mượn đi rồi, cũng không có tiền mua cho Hứa Chiêu nữa, Hứa Chiêu không muốn ăn cũng chẳng muốn mặc, hiện tại lại còn muốn xây nhà, quả nhiên là muốn liều mình!

Chính là làm liều!

Hứa Chiêu nhìn về phía Thôi Thanh Phong nói: "Không phải làm liều, đây là kiếm tiền."

"Kiếm tiền thì kiếm tiền, cậu xây nhà làm gì?"

"Vì kiếm nhiều tiền hơn."

"..."

Thôi Thanh Phong không hiểu, một chút cũng không hiểu, kiếm tiền với xây phòng có quan hệ gì.

Hứa Chiêu đành phải kiên nhẫn giải thích một lần cho Thôi Thanh Phong, tỏ vẻ chính mình đang tính toán bốn mùa đều có thu nhập, sinh ý bây giờ chỉ có một mùa hè, cái loại chuyện xây nhà này cũng là kết quả Hứa Chiêu tự hỏi mãi, không phải xúc động nhất thời, cũng không phải làm liều, thật sự là vì kiếm tiền mà suy xét.

Nói như thế xong, Thôi Thanh Phong có chút dao động, nghĩ đến tiểu thúc nói qua, hắn đi theo Hứa Chiêu là không sai, cho nên chậm rãi bình tĩnh lại, ngữ khí cũng ôn hoà rất nhiều, nói: "Tợ sợ cậu quá mệt mỏi."

Hứa Chiêu cười cười, sạch sẽ sáng ngời, cực kỳ xinh đẹp, nói: "Tớ sẽ không sao, cảm ơn cậu quan tâm."

Thôi Thanh Phong nháy mắt chìm vào vẻ đẹp của Hứa Chiêu, xinh đẹp mang theo hào quang, hắn có chút thẹn thùng mà cúi đầu.

Hứa Chiêu không phát hiện Thôi Thanh Phong kì lạ, thấy Thôi Thanh Phong nghe hiểu lời mình nói, ngược lại bắt đầu làm việc, lấy kem ra khỏi khuôn, đóng gói tốt, cho vào thùng xốp, sau đó cột vào chỗ ngồi phía sau, quay đầu lại nhìn Hứa Phàm.

Ánh mắt Hứa Phàm ngập nước nhìn chằm chằm Hứa Chiêu, giống như đang nói: "Ba ba, con cũng đi, con cũng đi."

Hứa Chiêu cảm thấy trời rất nóng, sợ rôm trên trán Hứa Phàm vừa mới lặn lại nổi, trong lòng muốn để Hứa Phàm ở lại, nhưng Hứa Phàm là con cậu, họ Hứa, không phải họ Thôi, cậu không có lý do gì để người khác trông con trai giúp cậu, đành phải nói: "Lên xe đi."

Hứa Phàm trên mặt lập tức nở nụ cười tươi, hai lúm đồng tiền ở má như ẩn như hiện, đáng yêu cực kỳ, chân ngắn chạy nhanh, bạch bạch mà chạy đến bên chân Hứa Chiêu, phi thường thuần thục mà giơ tay lên, đưa lưng về phía Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu xoay người, tay ôm Hứa Phàm lên, đặt Hứa Phàm ở phía trước, sau đó duỗi chân dài ra, ngồi lên xe đạp, cùng Thôi Thanh Phong nói một tiếng, rồi chở Hứa Phàm tới công ty lương thực.

Bên cạnh công ty lương thực lại là đoàn xe trâu xếp dài, nhưng không còn là nhóm thôn dân hôm qua.

Hứa Chiêu xuống xe đạp, nhìn trái nhìn phải, chưa mở miệng, Hứa Phàm tay vịn tay lái đột nhiên lớn tiếng kêu: "Bán kem cây! Có muốn mua kem cây không? Ba phần tiền một cây! Bán kem cây!"

Hứa Chiêu: "..." Tam oa tử thật là nhiệt tình thật là tích cực.

Hứa Phàm cực kỳ nhiệt tình hỏi Biên đại gia bên cạnh: "Ông ơi, ông có muốn mua kem cây nhà con không ạ? Ăn ngon lắm."

Hứa Chiêu: "..." Tam oa tử ai cũng có thể nói chuyện cùng nha.

Dưới sức Hứa Phàm cực lực đẩy mạnh tiêu thụ, mọi người đều lấy từ trong túi ra ba đồng tiền mua một cây kem, mấy người ngồi dưới tàng cây cũng đứng lên, thấy vẻ mặt rất háo hức, mọi người dù sao cũng không quá tính toán ba đồng tiền, vì thế phần lớn mọi người đều bỏ tiền ra mua, càng ngày càng nhiều người mua kem, người khác cũng tâm lý ảnh hưởng, cũng đi theo mua.

Chỉ chốc lát sau, kem cây Hứa Chiêu bán đã không còn dư lại mấy, Hứa Phàm phụ giúp Hứa Chiêu bán kem cây chạy lên phía trước, thấy được Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành.

Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành hai người đang ngồi trên xe trâu, bởi vì chỗ hai người không có cây, nên hai người trực tiếp ngồi dưới ánh nắng, phơi nắng đầy đầu mồ hôi, chính là, dù vậy hai người vẻ mặt khinh thường lại cao cao tại thượng nhìn Hứa Chiêu, cảm thấy Hứa Chiêu một tháng vì năm đồng tiền lương, mang theo con trai đi bán kem cây, rất doạ người, hai người đều làm như không quen biết Hứa Chiêu, quay mặt hướng sang một bên.

Như vậy lại hợp ý Hứa Chiêu, Hứa Chiêu cũng không quan tâm Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành.

Lúc Hứa Phàm vươn tay chỉ vào Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành muốn hét đại bá, nhị bá, Hứa Chiêu che miệng Hứa Phàm lại, nói: "Bọn họ không quan tâm chúng ta, chúng ta cũng không để ý tới bọn họ."

Hứa Phàm gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Bọn họ là người xấu, bọn họ mắng ông bà."

"... Đúng."

Hứa Chiêu đẩy xe, tiếp tục một vòng ở công ty lương thực, bán hết kem cây, sau đó lại quay lại nhà họ Thôi tiếp tục làm kem, bất quá, Hứa Chiêu vì phải đi đưa cơm trưa cho Hứa mẫu, còn phải về nhà cho gà vịt ăn, cho nên Hứa Chiêu không có ăn tại nhà Thôi Thanh Phong, mà chở Hứa Phàm về thôn Nam Loan, Thôi mẫu cũng không giữ lại, đưa hai túi mì sợi cho Hứa Chiêu, nói là nhà đồng nghiệp mới mở một nhà máy mì sợi, đưa cho bà nếm thử, không cần tiền.

Nhất định là mất tiền mua, nhưng không muốn nói ra.

Hứa Chiêu muốn cự tuyệt, nhưng từ chối không được, vì thế mang theo hai túi mì sợi về lại thôn Nam Loan, nấu một bán mì sợi, đổ ra một chén lớn, đưa tới nhà Đại Trang, cho người nhà Đại Trang ăn.

Đây chính là một bát mì sợi đầy, ba Đại Trang mẹ Đại Trang thụ sủng nhược kinh mà nhận lấy, sau đó đổ mì ra hai chén nhỏ, để Hứa Phàm, Đại Trang hai tiểu tử kia ngồi trên ghế, dùng tay nắm từng sợi từng sợi ăn.

Hứa Phàm nói: "Đại Trang, đây là mì sợi nhà tớ, ba ba của tớ làm, ăn ngon không?"

Đại Trang nói: "Ăn ngon."

Hứa Chiêu nghe nói cười một cái, quay đầu nói chuyện xây nhà với ba Đại Trang.

Ba Đại Trang là dân quê chăm chỉ, thành thật cùng giản dị, ngày hôm qua vừa mới nói chuyện xây nhà này cùng Hứa Chiêu, sáng nay hắn đã tới thôn cách vách hỏi giá cùng với gạch linh tinh, giúp Hứa Chiêu giảm một phần tiền, tỏ vẻ một trăm đồng tiền cũng có thể xay được nhà, bất quá ngày mùa của mọi người còn chưa hết hoàn toàn, cho nên xây nhà có thể sẽ chậm một chút, ước chừng một tuần nữa mới bắt đầu được.

"Một tuần cũng được, em không vội." Hứa Chiêu nói: "Cảm ơn Lý ca."

"Khách khí gì, chú không phải còn đưa anh tiền công à." Ba Đại Trang cười nói.

"Tiền công này quá ít." Hứa Chiêu ngại ngùng mà nói.

"Không ít không ít." Ba Đại Trang nói: "Anh hôm nay chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta cùng Thiêu với Đại Kháng Tử đi đánh nền."

"Được, cảm ơn Lý ca." Hứa Chiêu do dự một chút nói: "Bất quá, Lý ca, em còn phải phiền anh một việc."

"Chuyện gì thế? Chú nói đi." Ba Đại Trang nói.

"Chính là chuyện em xây nhà này, đừng nói với hai anh tra của em, nếu bọn họ thực sự muốn hỏi, anh cứ nói là xây cho bạn học của em, ngàn vạn lần đừng nói là của em." Tình huống hiện tại của Hứa Chiêu, ba ba trúng phong, mẹ lo lắng, còn có một cái chân sau, mỗi ngày đều vội chân không chạm đất, căn bản không có thời gian ứng phó Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành.

Đường nhiên, toàn bộ thôn Nam Loan biết Hứa Chiêu, Hứa Tả Thành cùng Hứa Hữu Thành không hoà hợp, cũng đều biết Hứa Chiêu cùng với Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành cùng cha khác mẹ, cũng đều cho rằng tuy Hứa mẫu đối tốt với Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành, nhưng xét đến cùng, Hứa Chiêu mới là con trai ruột.

Ba Đại Trang cũng cho là như thế, cho nên cảm thấy Hứa Chiêu có tiền xây nhà, đều là Hứa mẫu giấu đưa cho, nếu như bị Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành biết được, không thiếu được một trận làm loạn, vì thế ba Đại Trang cũng sẽ không truy cứu Hứa Chiêu như thế nào có nhiều tiền như vậy, mà là rõ ràng nói: "Yên tâm, anh khẳng định sẽ không nói, lúc đó anh cũng sẽ dặn với người khác, bảo đây là nhà của bạn học chú."

Hứa Chiêu cảm kích mà nói: "Cảm ơn Lý ca."

Mẹ Đại Trang tiếp một câu: "Hứa Chiêu, chị xem chú tới trường học còn ngốc đi, bình thường nhã nhã nhặn nhặn không nói, hiện tại trước mặt chúng ta mở miệng ngậm miệng đều cám ơn, khách khí như người ngoài thế."

Ba Đại Trang quay đầu lại nói với mẹ Đại Trang một câu: "Gì mà ngốc đi, lúc này mới gọi là người làm công tác văn hoá, đây là hành vi văn mình."

Còn là hành vi văn minh nha! Xem cách dùng từ kìa!

Mẹ Đại Trang lập tức phản bác ba Đại Trang: "Tôi không hiểu, chắc ông hiểu, đừng quên, ông còn chưa học hết lớp ba đầu."

"Chắc bà tốt, ba đọc được sách lớp bốn không?"

"Không học lớp bốn thì sao? Tôi biết tám nhân chín là bảy mươi hai, tôi không nhầm thành bảy mươi đâu nhé."

"Lần đó tôi nhầm, tôi đương nhiên biết là bảy mươi hai!"

"..."

Hứa Chiêu nghe ba Đại Trang mẹ Đại Trang cãi nhau, không nhịn được cười, chờ đến khi hai người yên ổn rồi, Hứa Chiêu mang theo Hứa Chiêu rời khỏi nhà Đại Tang, về nhà, cậu đem mì cho vào nồi nước sôi, ngồi ở trong phòng ăn, mở miệng nói với Hứa Phàm: "Hứa Phàm, đi cho gà vịt ăn đi."

Hứa Phàm lập tức đứng lên, thuần thục mở cửa nhà, ấp ấp úng úng mở chuồng gà chuồng vịt, sau đó nhanh chóng chạy đến phòng bếp lấy rơm rạ, hai tay nhỏ bé nhét vào ổ, lại chạy ra ngoài cho gà vịt ăn, sau đó ưỡn bụng chạy vào nhà đứng trước mặt Hứa Chiêu, nhìn Hứa Chiêu ăn mì sợi, cái miệng nhỏ nhắn không nhịn được chẹp chẹp hai cái.

Hứa Chiêu: "..."

"Ba ba." Hứa Phàm gọi.

Hứa Chiêu hỏi: "Làm sao?"

Hứa Phàm nói: "Mì sợi ăn thật ngon."

"Ừ." Hứa Chiêu bưng cái bát tiếp tục ăn mì sợi.

Hứa Phàm nói: "Con với Đại Trang đều ăn rồi."

Hứa Chiêu đáp: "Ừ, ba biết."

"Chính là Đại Trang nói, nói, nói, nó còn muốn ăn nữa." Hứa Phàm nói.

Còn bán đứng Đại Trang! Mỗi ngày Đại Trang bán Hứa Phàm một trăm lần, Hứa Phàm bán Đại Trang một trăm lẻ một lần, hai cái tiểu từ này, vậy mà lại là đôi bạn tốt nhất toàn thôn, làm người ta khó hiểu.

Hứa Chiêu nhìn về phía Hứa Phàm hỏi: "Là con còn muốn ăn đi?"

Hứa Phàm muốn phản bác, nhưng cảm thấy chính mình thật là muốn ăn, sau đó nói: "Dạ, con cũng muốn ăn."

"Đi tới trước mặt ba một chút." Hứa Chiêu nói.

Hứa Phàm tới gần Hứa Chiêu hai bước.

Hứa Chiêu dùng chiếc đũa chọc nhẹ vào bụng nhỏ Hứa Phàm, nói: "Nhìn con ăn tới bụng phình to rồi nè."

Nhưng Hứa Chiêu vẫn là mình ăn một miếng, lại đút Hứa Phàm ăn một miếng, Hứa Phàm ăn đến vẻ mặt thoả mãn.

Ăn xong sau đó, cha con hai người cùng nhau dọn dẹp nhà, khoá chặt cửa lớn, sau đó đi bệnh viện, ngồi bên Hứa phụ Hứa mẫu một lúc, rồi lại tới nhà Thôi Thanh Phong, mang theo kem cây tới đường cái, Thôi Thanh Phong bán kem cây.

Hứa Chiêu liền mượn một cái xẻng bắt đầu đào ở những chỗ gồ ghề, vừa lúc tiện cho ba Đại Trang bọn họ đánh nền nhà.

Đang làm, đột nhiên nghe được có người gọi: "Hứa Chiêu."

Hứa Chiêu nghe vậy ngẩng đầu, thấy rồi người tới, lập tức hơi ngẩn ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »