Edit: Blanche
Hứa Chiêu nhỡ rõ người đầu tiên chê tứ oa tử xấu chính là Hứa Phàm, hiện giờ nó lại không cho người ta nói tứ oa tử xấu, cái kiểu tiêu chuẩn kép này làm Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm nháy mắt không biết phải nói gì.
Sau một lát, Hứa Chiêu bảo Thôi Định Sâm lấy mấy cái kẹo dỗ Đại Tráng, rồi kéo cả Hứa Phàm qua, uốn nắn lại tư tưởng của hai đứa một lần, nói đúng sai của cả hai bên, chuyện này cứ thế đi qua.
Chả được mấy chốc hai đứa nhóc lại chơi với nhau, nhưng Hứa Phàm vẫn luôn miệng nói với Đại Tráng: “Em trai của tớ lớn lên sẽ đẹp.”
Hứa Chiêu bắt đắc dĩ lắc đầu, nhìn Thôi Định Sâm hỏi: “Tứ oa tử của chúng ta lại ngủ rồi ạ?”
Thôi Định Sâm gật đầu.
Hứa Chiêu hỏi: “Anh có muốn ngủ một lúc không?”
Gần đây Thôi Định Sâm bận rộn vô cùng, ngoài việc quản lý công ty của bản thân còn phải chăm tứ oa tử, rồi bớt thời giờ giúp Hứa Chiêu, mỗi ngày ngủ rất ít. Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu, trong mắt đầy ý sâu xa: “Em ngủ với anh thì anh đi ngủ.”
Những lời này vô cùng lưu manh, mặt Hứa Chiêu nhất thời nóng lên: “Ban ngày ban mặt, anh đứng đắn chút đi.”
“Anh không đứng đắn chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng không đứng đắn.”
“Được, vậy anh liền không đứng đắn cho em xem, thừa dịp tứ oa tử đang ngủ, chúng ta cũng nên ngủ một giấc thật ngon mới được.”
Thôi Định Sâm kéo Hứa Chiêu lên trên tầng, khóa cửa sổ cửa ra vào cẩn thận, nghiêm túc vận động giữa ban ngày, mệt tới khi kiệt sức, Thôi Định Sâm mới mở cửa sổ ra, nhìn tứ oa tử đang ngủ say trong nôi rồi mới ôm Hứa Chiêu đi vào giấc ngủ.
Ngủ thẳng tới chiều, khi cả hai thức dậy trong phòng nhiều thêm một nhóc béo, đúng là Hứa Phàm. Hứa Phàm đang ngồi trước nôi gọi em trai, trong nôi ẩn ẩn phát ra tiếng cười, đúng là do tứ oa tử.
Hứa Phàm bây giờ thật sự rất thích tứ oa tử nhỉ, Hứa Chiêu quay đầu nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm hiểu ý cười.
“Hứa Phàm.” Hứa Chiêu gọi một tiếng.
Hứa Phàm quay đầu lại, tay nhỏ hơi đung đưa nôi: “Ba ba, tứ oa tử cũng dậy.”
Hứa Chiêu ngồi xuống hỏi: “Ừ, con đang làm gì đó?”
“Con đang nói chuyện với tứ oa tử ạ.”
Hứa Chiêu bật cười: “Em nghe hiểu con nói gì sao?”
Hứa Phàm chắc chắn nói: “Hiểu mà, con bảo em đứng khóc, em không khóc nữa.”
Hứa Chiêu lập tức dựng ngón cái: “Anh trai giỏi quá.”
Hứa Phàm được khen hiển nhiên rất vui, khuôn mặt tràn đầy sự vui sướиɠ, gật đầu: “Dạ, con rất giỏi, con đi ngủ ngon, con tự lên tầng, con thấy tứ oa tử tỉnh.”
Nghe thấy cái miệng Hứa Phàm bla bla không ngừng, Thôi Định Sâm cũng không ngủ nữa, đứng dậy xuống dưới tầng, pha cho tứ oa tử hơn nửa bình sữa bột rồi ôm bé vào lòng đút.
Hứa Phàm đứng nhìn ở bên cạnh.
Thôi Định Sâm hỏi: “Hứa Phàm, mai là thứ hai rồi, con còn muốn đi học không?”
Hứa Phàm tựa vào mép giường: “Đi ạ.”
Hứa Phàm thật sự rất thích tới trường, hoàn toàn không biết chán. Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm định để Hứa Phàm học một năm thôi, dù sao Hứa Phàm vẫn còn nhỏ, cho bé chơi thêm một chút, kết quả cuộc thi cuối kỳ môn toán cộng trừ và ghép vần, bảng chữ cái, bé được điểm tuyệt đối, đứng đầu lớp.
Ở thế giới này quy định học sinh tiểu học đi học vào lúc tròn bảy tuổi, thấp nhất là tròn sáu tuổi nhưng Hứa Phàm mới tròn năm tuổi không lâu, Hứa Chiêu và Thôi Định Sâm đành phải lên tìm ban lãnh đạo nhà trường nói chuyện một hồi, không thể đánh gãy niềm yêu thích học tập của trẻ con được, cuối cùng hiệu trưởng đồng ý, chủ nhiệm lớp còn chỉnh bàn thấp xuống để Hứa Phàm, Đại Trang ngồi.
Nhà trường vẫn cho phép mưa to không cần đi học, tuyết rơi không cần đi học, gió lớn không cần đi học, không muốn đi học không cần đi học, coi như mở cửa sau cho Hứa Phàm và Đại Trang.
Cứ tưởng rằng hai đứa không chịu học tiếp, ai ngờ Hứa Phàm vẫn thích trường học như cũ, Thôi Định Sâm đành phải nói: “Con soạn sách vở chưa?”
Hứa Phàm nhìn tứ oa tử: “Con soạn rồi ạ.”
“Ừ, đến trường ngoan nhé.”
“Con biết mà, con học tốt ơi là tốt, con còn được làm lớp trưởng, con còn làm sao đỏ.”
Thôi Định Sâm quay đầu nhìn Hứa Phàm một cái, trong lòng yên lặng khen con trai thật giỏi, nhịn không được cong cong khóe miệng.
Hứa Phàm thì đứng bên cạnh nhìn chằm chằm tứ oa tử: “Ba ba, tứ oa tử không uống.”
Bình sữa còn dư lại một ít, Thôi Định Sâm lắc lắc: “Tứ oa tử không uống nữa, con uống không?”
“Con uống ạ.”
Hứa Phàm nhận bình sữa rồi nhìn tứ oa tử: “Em trai, anh uống đó nha.”
Tứ oa tử ăn no, muốn giãy dụa nhưng mặc quá dày không cử động được, chỉ có thể giơ tay bắt không trung.
Hứa Phàm nói: “Anh uống thật đó.”
Tứ oa tử cười khanh khách.
“Em bé xấu, anh uống thật đó.”
Tứ oa tử tuyệt không ghét gì việc bị gọi là em bé xấu, tiếng cười càng lớn.
Sau đó Hứa Phàm uống sạch phần sữa còn dư lại, thơm tứ oa tử một cái, tứ oa tử phấn khích muốn điên, Thôi Định Sâm nhanh chóng ôm lấy bé: “Bảo bối à, đừng kích động, đừng kích động.”
Nhưng tứ oa tử chỉ cần thấy anh trai sẽ biến thành em bé béo kích động, so ra thân với anh hơn cả thân với cha ruột, điều này làm trong lòng Thôi Định Sâm có chút buồn, chỉ có thể tìm Hứa Chiêu đòi an ủi, được Hứa Chiêu hôn hôn mới chịu.
Lúc sinh ra tứ oa tử nặng ba cân mốt đã khá nặng rồi, hai ba tháng sau lại càng dài càng béo ra, cùng dễ nhìn hơn. Hứa Phàm lớn lên giống Hứa Chiêu, tứ oa tử lại tổng hợp ưu điểm của của Hứa Chiêu và Thôi Định Sâm, khuôn mặt nhỏ phúng phính mềm mềm trắng trắng như trứng gà bóc, đôi mắt đen láy, sáng lấp lánh, tính tình có hơi giống Hứa Chiêu, cũng có chút giống Thôi Định Sâm, có chút giống Hứa Phàm.
Tóm lại là người gặp người thích, nhưng tứ oa tử chỉ thích anh trai Hứa Phàm.
Biết đi một cái, bé chỉ cần thấy Hứa Phàm sẽ chạy theo Hứa Phàm, nhìn thấy Hứa Phàm đến trường nhất định phải đuổi theo, không cho tất nhiên bé sẽ oa oa khóc lớn một hồi, buổi tối còn phải ngủ cùng Hứa Phàm, có thể nói là mười phần bro-con, chẳng sợ bị anh trai đánh vẫn chỉ yêu anh trai.
Giống như trưa nay, tứ oa tử vừa bám tường vừa đi, không biết thế nào mà lại đυ.ng phải cặp sách của Hứa Phàm, làm cọ vẽ, sách văn, giấy vẽ của Hứa Phàm loạn hết cả lên. Hứa Phàm đứng lên đánh vào mông tứ oa tử hai cái, làm tứ oa tử oa oa khóc, ngồi trong lòng Thôi Định Sâm, vừa tủi thân khóc vừa lên án “Oa, đánh”. Ý bé là anh trai đánh bé.
Nhưng nháy mắt một cái bé lại lượn lờ trước mặt Hứa Phàm, Hứa Phàm giận không để ý tới bé, khoác cặp đi học, bé lại khóc, khóc một hồi lâu mới dừng. Bé mặc cái áo yếm hồng cũ của anh trai, ngồi trên chiếu chơi xe đồ chơi của anh trai.
Đang chơi bé nghe thấy bà nói: “Tứ oa tử, anh con sắp tan học rồi đấy.”
Mắt tứ oa tứ lập tức sáng lên, ném ô tô nhỏ sang một bên, giơ hai tay để bà bế.
“Ôi, nặng quá đi mất.” Mẹ Hứa bế tứ oa tử ra sân.
Tới đầu thôn Nam Loan liền thấy một đám học sinh đông nghịt đang đi về hướng này, đôi mắt đen bóng của tứ oa tử không ngừng tìm trong đám người, cuối cùng cũng thấy Hứa Phàm.
“Ăn! Ăn!” Tứ oa tử chỉ vào Hứa Phàm.
“Là anh, không phải ăn.” Mẹ Hứa sửa lại.
“Ăn!”
“…”
Nhìn thấy Hứa Phàm, mẹ Hứa đặt tứ oa tử xuống đất, ngay lập tức nghe thấy tiếng gọi vui vẻ của Hứa Phàm.
“Em trai! Tứ oa tử!”
Giống như người tức giận lúc trưa không phải nhóc.
“Em trai!”
“A! A! A a!” Tứ oa tử còn chưa nói rõ, gọi a a khá nhiều, nghe thấy anh trai gọi mình lập tức phấn khích như cổ vũ World Cup, bạch bạch chạy tới bên Hứa Phàm.
Hứa Phàm đeo cặp sách chạy tới, ôm tứ oa tử.
Tứ oa tử cũng vui vẻ ôm Hứa Phàm.
Hứa Phàm cọ vào má phúng phính của tứ oa tử, hỏi: “Em tới đón anh à?”
Tứ oa tử đáp a a.
Hứa Phàm lại thơm một cái lên má tứ oa tử.
Tứ oa tử vui vẻ a a tiếp.
Hứa Phàm nắm tay tứ oa tử, nói: “Đi, đi cùng anh trai về nhà, anh nhặt được nhiều phấn viết trên bục giảng lắm, về nhà anh vẽ tranh thật đẹp cho em xem, được không? Được không á? Tứ oa tử, em nói được đi.”
“Đựt.” Một âm tiết thôi mà như được ngâm đường, vô cùng dễ nghe.
Hứa Phàm và mẹ Hứa mỗi ngày cầm một bên tay tứ oa tử, chậm rãi về nhà. Về tới sân, mẹ Hứa đặt tứ oa tử lên ghế dài để tứ oa tử ngồi bám chắc trên đó, rồi bà đi lấy bình sữa, bánh quy, trống bỏi, đất nặn đồ chơi các thứ đặt trên đó, để Hứa Phàm chơi cùng tứ oa tử một lúc, bà đi làm cơm.
“Ba ba và ba ba lớn đâu ạ?” Hứa Phàm hỏi.
“Lên thị trấn làm việc rồi.” Mẹ Hứa đáp: “Ông của con với bác Lý đang ở trong nhà kính bón phân ấy.”
“Ba ba của con có nói về mua chân giò cho con với em trai không ạ?”
“…Có nói.”
Hứa Phàm vui vẻ.
Mẹ Hừa vào bếp nấu cơm.
Hứa Phàm lấy phấn hồng, phấn xanh, phấn trắng trong cặp ra, thầy dạy hết tiết xong nhóc là người lên nhặt đầu tiên, lúc này lấy ra hết khoe với tứ oa tử.
Tứ oa tử nhìn gì cũng tò mò, vươn tay muốn lấy.
Hứa Phàm lập tức nắm chặt tay bé, nói: “Em trai, em không được lấy.”
Tứ oa tử với tay: “Nấy!”
Hứa Phàm kiên định: “Em không được lấy!”
Tử oa tử nhìn Hứa Phàm bằng ánh mắt “vì sao”.
Hứa Phàm nói: “Em cái gì cũng ăn, em mà ăn phấn, em sẽ chết, chết rồi sẽ không thấy ba ba, ba ba lớn với anh trai nữa. Em không lấy, anh vẽ cho em xem.”
Tứ oa tử không dám sờ nữa.
Hứa Phàm cầm phần bắt đầu vẽ lên tường, tay nghề cao siêu vẽ một đống hỗn độn lên đó rồi giải thích thành Tôn Ngộ Không, nguyên thân của Bạch Cốt Tinh, thần tháp của Tháp Lý Thiên Vương, Thái Thượng Lão quân với Na Tra, làm tứ oa tử há hốc ngạc nhiên.
Chờ tới khi mẹ Hứa đi ra từ phòng bếp thì thấy mặt tường sạch sẽ đã bị phá hủy chà đạp không ra gì.
“Tam oa tử!”
Hứa Phàm dừng lại.
Mẹ Hứa nghiêm mặt: “Ai cho con vẽ lên tường thế.”
Hứa Phàm nói: “Bà chưa nói không được vẽ lên tường mà.”
“Còn cãi, thử xem ba ba lớn của con về có đánh con không?”
Mẹ Hứa tức giận nhìn chân tường, không biết có lau đi được không.
Tứ oa tử mặc áo yếm hồng, chống ghế đứng dậy, tưởng rằng bà muốn đánh anh trai, tay nhỏ liền giờ bình sữa, ném bẹp một cái.
Mẹ Hứa sừng sốt.
Hứa Phàm cũng nhìn tứ oa tử.
Tứ oa tử chu chu miệng: “Hong! Đánh.”
Ý là không được đánh anh trai, có thể thấy trình độ nói của mình chưa đủ, tứ oa tử hung hăng dậm chân, bộ dáng hệt như Hứa Phàm lúc hai ba tuổi, đáng tiếc bé cũng chỉ vừa tròn một tuổi, trọng tâm vốn đã bất ổn, dậm một cái lại càng không ổn.
Chỉ nghe “oạch” một cái, mông mập lập tức tiếp đất, sau đó cả người cũng ngã rạp xuống, tay cố bám lên ghế thì lại làm bánh quy, đất nặn trên đó rơi hết xuống, rơi lên mặt rồi mới lăn xuống đất.
Ba ba.
Nhưng tứ oa tử kiên cường không khóc, lảo đảo ngồi dậy, nắm chân ghế lảo đảo đứng dậy, đột nhiên lại buông ghế ra, chân chạy thật nhanh lại không vững, lúc sắp ngã xuống thì bám được tay Hứa Phàm.
Mới vừa đứng vững lại, đôi mắt bé lại nhìn mẹ Hứa, hung hăng lại còn dậm chân: “Hong! Đánh!”
Mẹ Hứa: “…”