Chương 2

Sau này, Tô Tình cũng đi làm công, rửa bát ở một tiệm cơm.

Công việc mệt nhọc, nhưng cô không dám ngừng, cũng không dám về quê, như sợ phải đối mặt với lương tâm cắn rứt.

Sau đó, cô gặp Thạch Yến, tưởng rằng anh ta đối xử chân thành với mình, nhưng hóa ra anh ta chỉ vì tiền của cô.

Khi biết cô không còn giá trị lợi dụng thì anh ta liền đẩy nàng xuống vách núi.

Tô Tình nghĩ, việc mình có thể trở về chắc có liên quan đến việc rơi xuống núi, dù sao đi nữa thì cô đã trở lại rồi.

“Hoan Hoan, Điềm Điềm, chúng ta không khóc nữa, từ nay ba dì cháu chúng ta sẽ sống thật tốt, dì nhỏ sẽ kiếm tiền nuôi các cháu đi học, mua đồ ăn ngon cho các cháu!”

Tô Hoan cũng rơi lệ đầy mặt, biết dượng út không cần các cô nữa: “Dì út, cháu không cần, cháu sẽ đi kiếm tiền với dì.”

Tô Tình cảm thấy vô cùng đau xót, ôm hai đứa nhỏ vào lòng.

Sau khi bình tĩnh lại, cô nhớ ra Triệu Thanh Xuyên còn ở ngoài.

“Hoan Hoan, cháu trông em giá, dì út ra ngoài một lát…”

“Vâng, cháu sẽ coi chừng Điềm Điềm.”

Tô Tình vui mừng xoa đầu Hoan Hoan, thật là một đứa trẻ hiểu chuyện, trước kia cô thật đúng là hồ đồ.

Triệu Thanh Xuyên ngồi ở nhà chính, rót ly nước ấm, thấy cô ra thì nói với giọng lạnh lùng: “Suy nghĩ kỹ chưa?”

“Ừ, suy nghĩ kỹ rồi, tôi đồng ý ly hôn!”

Anh ta không ngờ Tô Tình lại có chuyển biến nhanh như vậy, vừa rồi sống chết cũng không chịu ly hôn, giờ lại đồng ý.

“Cô chắc chắn chứ, Tô Tình, cô biết mình đang nói gì không?”

Tô Tình nhìn anh ta, thấy trong mắt anh ta có chút giật mình và vui sướиɠ: “Ừ, tôi chắc chắn.

Ba tôi đã không còn, là chú Hữu Tài mang chúng tôi về đây, nếu không có ông ấy và thím Quế Hoa thì chúng tôi đã chết đói.

Anh lấy tôi cũng chỉ vì sợ tôi bị người ta nghị luận, tôi hiểu.”

Triệu Hữu Tài là cha của Triệu Thanh Xuyên.

Nói ra thẳng thắn như vậy khiến Triệu Thanh Xuyên có chút ngượng.

Cha anh ta vừa mới mất, việc hậu sự chưa xong thì anh ta đã vội vàng đòi ly hôn với Tô Tình.

Sợ mẹ mình là Vương Quế Hoa làm khó dễ, anh ta còn đón cô lên thành phố trước.

“Tô Tình, cô biết tôi và Tuyết Kiều đã yêu nhau được một năm, tôi không thể làm chậm trễ cô ấy…”

“Ừ, tôi hiểu, anh không cần phải có gánh nặng tâm lý, hai ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, anh cũng không có lỗi với tôi.”

Tô Tình nói thản nhiên, thậm chí còn cười, dù đôi mắt sưng đỏ trông rất đáng thương.

Nhận được câu trả lời khẳng định, Triệu Thanh Xuyên thở phào: “Cô yên tâm, 500 đồng tôi hứa sẽ cho cô.

Ngoài ra, hiện tại có rất nhiều việc làm, cô có thể đến xưởng diêm ở huyện để dán hộp giấy, cũng có thể nuôi sống bản thân.”

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn anh!”