Chương 6: Phần 2

Từ khi có An An , trong lòng hai vợ chồng già con gái liền rớt xuống thứ hai, làm gì cũng để An An lên trước, dùng ngón tay chọc chọc lên mặt An An béo , mẹ ngươi so với ngươi không thể tranh sủng a

Hành lang nhỏ là lối đi từ cửa đến đông sương phòng , có 2m dài 1 m chiều rộng , bởi vì hút gió mát mẻ nên nhà bon họ thường xuyên ở chỗ này ăn cơm , đặc biệt là mùa hè hôm trời nóng nực buổi tối liền thành chỗ ngủ di động luôn.

Cảm thụ gió lùa mát mẻ , nàng đem An An thả xuống, An An đã một tuổi có thể vịn tường chập chững đi, để bé chơi một mình ở ven tường , nàng đem cái bàn vuông nhỏ dọn tới chính giữa hành lang , mang 5 cái ghế băng nhỏ đặt cạnh bàn . Vừa dọn bàn xong thì mẹ nàng cùng Thẩm Lệ bưng chén lại đây , ba nàng đi phía sau một tay bưng chén , một tay cầm cái đĩa nhỏ.

Đem đồ ăn đặt lên bàn , Lý Mỹ Chi đi đến trước mặt An An đem nàng bế lên , An An đang chơi vui vẻ nào nguyện ý để nàng bế , uốn éo không cho ôm.

“An An cùng bà ngoại đi ăn trứng được không?Nhanh lên không mẹ ngươi ăn mất trứng bây giờ?”

Thẩm Băng Nguyệt thật bình tĩnh nàng đã quen thói cõng nồi rồi (ha ha biết thân biết phận luôn)

An An không hổ danh tiểu tham ăn vừa nghe ăn trứng liền nhào vào trong ngực bà ngoại.

Mọi người đều ngồi xuống , Lý Mỹ Chi kéo cái chén cha nàng vừa mang ra đến trước mặt , Thẩm Băng Nguyệt lúc này mới nhìn rõ trong chén là trứng chưng , bên trong không nhiều lắm chỉ độ một quả trứng gà .Mẹ nàng liền xúc một miếng trứng đưa đến bên miệng An An, Thẩm Băng Nguyệt lập tức ngăn cản, An An mới uống sữa xong , bé đâu có đói , ăn nhiều lại trớ mất.

“Mẹ, An An vừa uống sữa xong, giờ làm sao ăn được nữa , con bé trớ mất?

Lý Mỹ Chi liếc nàng một cái :” Mọi khi vẫn ăn như thế, An An của chúng ta ăn được uống được không tốt sao?

Oki , oki . Nghe thấy con bé vẫn như thế thì nàng an tâm rồi , mà cũng đúng An An ăn uống không tốt thì sao có thể thành cục thịt béo được .

“Nguyệt Nhi yên tâm mẹ ngươi có chừng mực, AN AN vẫn là nàng chăm sóc, nàng hiểu rõ lượng cơm của An An.”



“Cha con cũng là quan tâm thôi , người ăn cơm đi , không cần đút nàng đâu.”

“ An AN đến nghỉ hè phải vào thành phố , ta không phải nhớ con bé lên muốn chiều con bé sao.”

Thẩm Khải Dân là hán tử Phương Bắc điển hình , mày đậm mắt to , mặt vuông , màu da ngăm đen bởi vì đã qua huấn luyện quân ngũ nên có chút nghiêm túc , trẻ con trong thôn đều có chút sợ hắn nhưng không bao gồm AN AN , AN AN còn cưỡi lên cổ ông ngoại nàng vài lần đấy .Khí chất nghiêm túc trên người ba Thẩm vô cùng mạnh mẽ nhưng trước mặt An An lại là bộ dáng dễ gần hòa ái , người khác nhìn thấy mà nổi da gà .

An An cảm giác đươc ông ngoại nói chuyện cùng nàng , vươn cánh tay béo múp đánh bốp bốp tay ông ngoại nàng , ông ngoại nàng không có trách cứ còn vui tươi hớn hở tiếp tục sự nghiệp dỗ cháu ăn cơm.

Nhìn thấy An An đánh người , Thẩm Băng Nguyệt trừng mắt nhìn con gái béo :” An An, sao lại đánh ông ngoại?Đánh người không phải bé ngoan, mẹ không thích ngươi như thế đâu.”

An An bị mẹ ruột mắng, hốc mắt liền long lanh nước mắt mếu máo nhìn đáng thương cực kỳ, đem ông bà ngoại đau lòng hỏng rồi . Nhất trí cùng chiến tuyến đem Thẩm Bẳng Nguyệt lên đầu ngọn sung.

“ Hung cái j mà hung!Ngươi còn nhỏ còn không bằng An An đâu, xem ngươi làm con bé sợ rồi đây này , ngươi có năng lực nhỉ , khi ngươi còn nhỏ chúng ta có mắng ngươi sao ?”

Lý Mỹ Chi là người đầu tiên mắng , Thẩm Băng Nguyệt nghĩ thầm khi còn nhỏ ta không biết nhưng hiện tại đối với ta là dữ mà

“ Chú , Thím cũng thật là thương An An,về sau An An muốn vào thành phố thì phải làm sao?Chú , Thím nếu có thể chuyển vào thành phố thì tốt rồi.”

“ Đi cái gì mà đi , chúng ta chỉ còn bộ xương già không nghĩ tới đi , chúng ta nhớ An An thì gọi bọn nó ngày nghỉ đem An An trở lại là được .”

“Chú , Thím , ta thấy hai người thật thông tình đạt lý , đúng rồi chuyện Nguyệt Nhi rơi xuống nước đã nói cho ba An An chưa? Hắn vốn dĩ rất thương Nguyệt Nhi nếu là biết thể nào cũng xin nghỉ trở về thăm nàng.”

“ Không , chuyện này không nói , hiện tại đi lại khó khăn lại nói đến cô nàng chết tiệt kia cũng không có việc gì.Sao lại gọi b aba An An về làm gì, dù sao đến lúc nghỉ hè cũng phải qua đón mẹ con nàng.”

“Vẫn là Thím suy nghĩ thấu đáo, nếu có ba An An ở đây thì tốt, Nguyệt Nhi ôn thi có hắn phụ đạo khẳng định có thể đậu đại học.”



Hừm nghe nàng ta nói kìa đây không phải muốn ly gián tình cảm của nhà bọn họ cùng Cố Chí Quốc đây mà.Tương lai nàng thi đậu đại học thì tốt nếu không đậu thì là do Cố Chí Quốc không kèm cặp phụ đạo cho nàng chắc?

Này còn đang ăn cơm nhà nàng chén còn chưa buông xuống đâu đấy đồ tiểu nhân so với đồ vong ân bội nghĩa thì còn đáng giận hơn nhiều, đồ vong ân bội nghĩa cùng lắm là không nhớ ơn đây là ăn cháo đá bát lấy oán trả ơn. Ba mẹ nàng nghe nàng ta khích bác đã thấy lung lay rồi.

“Chúng ta sao có thể không biết chứ nhưng An An còn nhỏ không đi xa được, ba An An lại đi học không thể về được thật làm khó cho ngươi còn vì Nguyệt Nhi suy nghĩ đừng nhìn nàng lớn lên chó hình người kỳ thật bị ta và chú ngươi chiều hư rồi.”

Thẩm Băng Nguyệt coi như không nghe thấy đồng chí Lý Mỹ Chi hạ thấp nàng. Mỳ sợi không hổ là di sản văn hóa phi vật chất, hương vị thật thơm tuy không có thịt chỉ có trứng nhưng sợi mỳ dai dai , rải thêm dưa chuột và cà rốt thái sợi , thêm chút sa tế dầu mè , nhìn thì đơn giản nhưng hương vị không tồi.

“Nguyệt Nhi đâu như thím nói đâu , cùng lắm do ngài và chú Hai chiều nên nàng có chút trẻ con thôi , nói đến đây không biết ông bà nội An An như thế nào ?Thời điểm kết hôn cũng không ai tới , không biết tình gia đình nhà trai bên kia ra sao.”

Cái này là nỗi đau của hai vợ chồng già, hôn sự này có một điều không vừa ý chính là bên nhà Cố Chí Quốc không một ai tới, An An đã một tuổi rồi mà chưa thấy ông bà nội bao h , có phải thông gia ghét bỏ An An là cháu gái không từ khi sanh ra đến giờ chỉ có cha nàng thường xuyên gửi đồ vật về còn đâu ông bà nội nàng một cọng lông cũng không có.

Hai vợ chồng già âu yếm nhìn con nhóc trong ngực bà ngoại đang say mê ăn uống như gà con mổ thóc trong lòng chua xót, bảo bối họ cưng sủng trong lòng bàn tay nếu vào thành phố bị ghét bỏ thì làm sao đây?

Lý Mỹ Chi hung hang lườm Thẩm Băng Nguyệt , tất cả do con nhóc này gả xa như vậy làm họ muốn thăm cháu ngoại cũng không được chứ nối gì làm chỗ dựa cho cháu , nghĩ mà muốn rớt nước mắt.

Thẩm Băng Nguyệt hận chết bà chị họ này , tự dung nói làm hai vợ chồng già ưu sầu buồn bã còn nàng thì cao hứng, hừm trong sách bảo là người vợ hiền thân thiết muốn vả mặt tác giả quá.

Nghe xong Thẩm Lệ nói , ba mẹ nàng đối với ba mẹ Cố Chí Quốc càng có thành kiến, đối với Cố Chí Quốc sẽ không hài lòng nếu là nguyên chủ chắc sẽ ưu sầu giống bố mẹ nàng. Nữ chủ này có bao nhiêu oán hận với người em họ này vậy , ngại nàng sống thoải mái sao.

“Sao thế , có chuyện gì vậy? Ăn bánh bột mỳ tinh mà còn không thỏa mãn sao.

Lý Mỹ Chi vội vàng lau nước mắt đứng lên đưa ghế cho người mới tới , lúc này mới cười cười nói: “ Còn không phải tại Nguyệt Nhi sao , nghĩ đến hè nàng xa nhà lên thành phố , ta luyến tiếc nàng.”