“ Là ta không tốt , sau này đón hai mẹ con nàng tới đây nhất định sẽ bồi thường cho các nàng , chị họ còn muốn mang gì về không?”
“ Không hết rồi ta cũng muốn trở về nhưng hiện tại đi làm không có thời gian , cũng không thể xin nghỉ nhiều ngày được.”
Đưa Thẩm Lệ lên xe buýt ,Cố Chí Quốc mới đi về nhà , ở trên xe buýt Thẩm Lệ lấy ngón tay quấn quấn bím tóc của mình , cúi đầu nhìn bộ quần áo mới , hôm nay đến đây nàng ta cố ý trang điểm muốn cho Cố Chí Quốc sáng mù mắt nhưng có em họ xinh đẹp phía trước , hắn sao có thể nhìn trúng người diện mạo bình thường như mình được , đều cùng chung nhà chung ông bà nội vì cái gì mà nàng ta không được thừa hưởng vẻ đẹp mĩ mạo của bà nội đã mất , ông trời thật không công bằng , đã cho em họ sự yêu thương cưng chiều của cha mẹ nàng lại còn cho nàng dung mạo hơn người
Nghiên Xúc cũng chú ý đến Cố Chí Quốc , nghe được tin chiều nay bọn họ thi xong cho nên sáng sớm cô ta đã đã đến cổng trường chờ sẵn , ai ngờ nhìn thấy Cố Chí Quốc nói chuyện với một nữ nhân , còn nghĩ Cố Chí Quốc thi đậu đại học sau này tiền đồ mở rộng nên mới đi hỏi thăm còn vô tình trả vờ ngẫu nhiên tạo cơ hội gặp mặt hắn , ai ngờ hắn là người ăn cơm mềm của nữ nhân có tiền.
A , chẳng lẽ cơ hội gặp mặt được nàng xắp xếp sai rồi sao , cô ta đâu có có tiền để bao nuôi hắn , cô ta còn phải dựa vào người khác nuôi đây này , xem ra phải đổi mục tiêu khác rồi.
Cố Chí Quốc về đến nhà liền đóng gói đồ đạc bao lớn bao nhỏ hành lý quà cáp cho vợ con hắn , còn hiếu kính cha mẹ vợ ,xong xuôi lúc này mới thỏa mãn nghĩ nhìn cũng không có nhiều lắm cũng chỉ có hai bọc lớn hai bọc nhỏ thôi mà . Mẹ Cố ở bên xem hắn đóng đồ ghen ghét lại dâng lên , nhiều đồ như thế này đều muống mang về nông thôn sao .
“Chí Quốc , vợ ngươi cũng sắp về thành phố ,ngươi mang nhiều đồ vậy lúc trở lại lại phải đem đi thì mệt chết à !”
“ Không mệt ! Đồ đưa An An và Tiểu Nguyệt để đó luôn , đồ này còn biếu bố mẹ vợ nữa , ông bà đã rất vất vả chiếu cố vợ con con rồi .”
Hừm nhưng nhiều đồ như vậy không sợ họ ăn no đến chết à , chưa thấy thằng cả hiếu kính mẹ ruột nó như vậy đâu.
“ Nếu có đồ gì tốt ngươi để lại chút cho em dâu , hiện tại nàng cũng đang mang con cháu của nhà họ cố mà.”
“ Vợ ai người đó thương , muốn ăn đồ tốt bảo em Hai mua đi .”
“ Ngươi muốn tức chết ta à , biết rõ em Hai ngươi thân thể yếu đuối còn muốn hắn vất vả kiếm tiền , ngươi xứng là anh trai hắn sao ?”
Đúng lúc Cố Chí Bân về đến nhà , không chút nghĩ ngợi liền cãi lại ngay , hắn đã sớm không vừa mắt mẹ hắn vì nữ nhân Trương Vân Quyên kia mà khẩn trương tranh thủ.
“ Làm gì có đạo lý anh trai chồng phải đưa đồ tốt cho vợ em trai , lại còn không biết trong bụng nàng ta là nam hay nữ , mẹ đừng có kỳ vọng quá , kỳ vọng càng lớn thất vọng càng nhiều đấy.”