Chương 4: Phần 2

Đâu giống như nàng, trong nhà cha mẹ không có bản lĩnh , một người là cái ấm sắc thuốc quoanh năm, một người thì trọng nam khinh nữ hận không thể đem con trai thành tổ tông mà cung phụng còn đem con gái như người hầu mà sai sử.

Nàng lớn lên cũng khó coi, bằng cấp học hành không có, tính tình của mẹ làm hận chỉ cho con gái một ngụm cơm mà lớn lên đã là tốt còn tiêu tiền cho nàng đi học thì nằm mơ đi, tiền nhà nàng đều để giành cấp cho con trai.

Nếu không phải nàng cùng em họ thân thiết, em họ ngẫu nhiên dạy nàng mấy chữ thì đến tên mình cũng chẳng biết viết.

Cảm giác được ánh mắt của nữ chủ rơi trên người mình, Thẩm Băng Nguyệt ngẩng đầu về phía cửa, thấy người cùng nguyên chủ tuổi tác sàn sàn như nhau giống đa số các cô gái ở niên đại này đều tết tóc chia tóc thành hai bím buông đều xuống hai bên, nhìn thì thấy mỏng manh thực ra tóc dày không ít đâu, nàng thật hâm mộ vì thường xuyên thức đêm nên tóc nàng rụng rất nhiều lúc đó nàng còn muốn đem đầu cạo trọc để đội tóc giả luôn thôi , nghĩ lại thật đau lòng mà.

Nhìn qua sắc mặc cô gái kia vàng như nến hơn nữa vóc người gày gò vừa thấy là do thiếu dinh dưỡng, trên người mặc một thân quần áo may bằng vải nông thôn tự dệt , quá cũ nên không biết màu gì còn đầy mụn vá được cái giặt tẩy rất sạch sẽ.

Kỳ thực đã có lần nguyên chủ đem quần áo của chính mình không mặc nữa vẫn còn mới đưa cho nữ chủ thấy lúc nàng cầm rất sảng khoái nhưng chưa thấy nữ chủ mặc bao giờ , hỏi qua thì thấy nữ chu bảo quần áo quá tốt nữ chủ không bỏ được để mặc thường xuyên, cứ nghĩ rằng do bác Dâu cả không cho nàng mặc nhưng hiện tại không phải do nữ chủ thấy mếch lòng . Bác dâu cả tư tưởng trọng nam khinh nữ nhưng người khác cho bà sẽ không quản hận không thể đề người khác cho nhiều hơn để bà đỡ tốn tâm tư quản. Nguyên chủ tuổi còn trẻ đối nhân xử thế nhiều cái không hiểu, may mắn đồng chí Lý Mỹ Chi chính là người tinh ý nhìn ra, cho nên về sau không để nguyên chủ cho nàng quần áo cũ cùng lắm là cho nữ chủ chút đồ ăn.

Khuôn mặt nữ chủ đại chúng thuộc về loại ném vào trong đám người là lẫn luôn, kỳ thật các nét của nàng cũng không kém nhưng hợp lại trên khuôn mặt liền thành bình thường, đôi mắt không có hồn tổng thể khí chất nhạt nhẽo bình thường nhưng trên người nàng lại có cảm giác thoải mái , ôn nhu dễ tạo hảo cảm cho người đối diện.

Thẩm Băng Nguyệt thấy trên người nữ chủ mỉm cười cả người đều sinh động lên, tạo không khí ôn nhu thoải mái ấm áp như ngâm trong suối nước nóng, cả lỗ chân lông đều thoải mái vốn dĩ bởi vì thân phận nữ chủ mà đề phòng nàng phòng tuyến phòng bị trong lòng nàng thiếu chút tan rã, ý thức được điều này phía sau nàng tóc gáy dựng ngược, nữ nhân này làm người ta tự chủ thả lỏng cảnh giác như nước ôn nhu vô hại nhưng nước chảy đá mòn, làm nàng cấp tốc tăng sự phòng bị với vị chị họ này.

“Nhìn ta làm gì ?Xem ngươi cùng An An ở bên nhau thật vui , ngày hôm qua ngươi làm ta sợ muốn chết.”

Tiếng nói nhỏ nhẹ , quan tâm làm lòng người an tâm vô cùng làm nàng tự nhủ phải đề phòng hơn nữa. Thật Thẩm Băng Nguyệt không có cách nào ghét được nữ chủ,nghe được những lời này khóe miệng giương lên tươi cười.

“ Ta còn đang muốn cảm ơn Lệ tỷ đây, nếu không có ngươi hôm nay ta đã không thể ở đây mà nhìn An An rồi.”



Nói xong nàng cúi xuống trên mặt con gái mà ôm hôn nhiệt tình, đổi lại là tiếng kháng nghị ê a của bánh bao nhỏ.

“ Chúng ta là chị em tốt mà, thấy ngươi xảy ra chuyện ta đâu thể mặc kệ đươc, ngươi như thế nào lại chạy đến hồ nước kia vậy?Nơi đó nước sâu , bình thường người trong thôn thường ít đến đó.”

“Chẳng qua là do ta học nhiều nên có chút mệt mỏi, nghĩ đi ra đó cho đầu óc nhẹ bớt, sau đó liền không cẩn thận rơi vào trong hồ, Lệ tỷ , mà ngươi biết bơi lúc nào vậy?”

Ánh mắt Thẩm Lệ chợt lóe lên , nàng có chút chột dạ thoáng qua biểu hiện không được tự nhiên:”Còn không phải do mẹ ta sao, bắt ta đi bắt cá cho em trai, thường xuyên ra sông , ta sợ rơi xuống nước nên chính mình học bơi:”

Thẩm Băng Nguyệt nhìn được biểu hiện của nàng, chẳng lẽ có điều j ẩn tình trong việc bơi lội này. Hiện tại không phải thời điểm truy cứu chuyện này nhưng nàng vẫn muốn biết rõ ràng, việc này tuy là việc nhỏ nhưng vận khí của nữ chủ của thế giới này làm nàng không để ý không được đề phòng nàng ta ra tay hại nàng thì sao, chính mình chủ quan chẳng phải bước vào vết xe đổ nguyên chủ mất.

Cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ An An đang chơi đến bất nhạc diệc hồ , nàng đâu có thể để cục cưng rơi vào kết cục bi thảm như trong sách được.

Kỳ thật nàng đối với việc nguyên chủ rơi xuống nước tràn đấy nghi hoặc , nguyên chủ không cẩn thận trượt chân lại còn bác sỹ ở phòng y tế công xã tuy rằng y thuật có chút kém nhưng chẵng lẽ không nhìn được việc thân thể nguyên chủ không tốt sau khi rơi xuống nước mà đã cho người trở về sau một hôm nguyên chủ liền buông tay . Phòng y tế đối với việc nguyên chủ chết hoàn toàn phải chịu trách nhiệm.

Trong truyện gốc không có viết người nhà nguyên chủ đi phòng y tế láo loạn , đối với việc trình độ sủng nguyên chủ của người trong nhà đương nhiên không thể buông tay mặc kệ đây cũng là nghi vấn của nàng.

“Nguyệt Nhi , ngươi muốn thi học?Như vậy thật tốt, ngươi có thể tìm cha của An An, một nhà đoàn tụ chuyện không thể tốt hơn, An An có nhớ cha không?Sắp rồi ,con có thể nhìn thấy b aba rôi.”

An An đối với việc cùng nàng vui đùa một chút cũng không khó chịu từ khi Thẩm Lệ tới . Đứa nhỏ này vẫn ngoan ngoãn trong ngực nàng chơi đùa ngón tay , một chút cũng không liếc nhìn nữ chủ, nàng đem tiểu thân mình uốn éo , đem mặt dán vào ngực của mẹ nàng , đem mông nhỏ hướng nữ chủ tự nhiên mà thả rắm .

Cái rắm này làm Thẩm Băng Nguyệt và Thẩm Lệ ngây ngốc một chút. Thẩm Băng Nguyệt thiếu chút phì cười, may nghẹn lại được , đúng là đứa nhỏ phá phách , định lực gây chuyện thật không nhỏ…. Nàng thích , hahaha



Thẩm Lệ trong nháy mắt sắc mặt có chút cứng đờ nhưng thực mau thay đổi sắc mặt tươi cười.

Rắm của tiểu hài tư tuy rằng không thối nhưng trực tiếp đem rắm phóng ngay mặt người chắc chỉ có đồng chí An An, làm mẹ ruột của nàng Thẩm Băng Nguyệt thấy cảm giác quỷ dị thật hả dạ sau đó nghĩ con mình là con gái làm thế nào lại không thục nữ như vậy chứ.Thẩm Băng Nguyệt trong lòng vui sướиɠ khi thấy người gặp họa , không biết An AN sau khi lớn lên có nhớ đến lịch sử đen tối làm chuyện mất mặt như thế này 

Làm một người mẹ ruột có giáo dưỡng ,nàng vẫn phải thay mặt bé con phá phách nhà mình xin lỗi.

“Lệ tỷ , thật ngại quá, An An không phải cố tình đâu.”

Vừa nói vừa vỗ nhẹ cái mông của bánh bao , khả năng tiểu đồng chí An An đã biết sai , liền dúi mặt làm ổ trong ngực mẹ ruột.

Thẩm Lệ có chút chật vật rất nhanh đã khống chế tốt cảm xúc . Nghĩ đến việc này , nàng cũng không thể chỉ trích một đứa bé một tuổi là không có giáo dưỡng được.

“Không có việc gì đâu , An An còn nhỏ , nàng đã biết cái gì đâu.”

Nhìn An An một lát , sau đó hướng Thẩm Băng Nguyệt cười nói

“ Nói đến cha của An An , sao ngươi không theo hắn qua bên trường , hắn có thể phụ đạo ngươi , làm người học hành có thể nhẹ nhàng hơn.”

“ Còn không phải vì An An sao, con bé còn nhỏ đâu có thể đi xa được, lại nói hoàn cảnh nhà hắn đều là công nhân bình thường, nào có biện pháp dời hộ khẩu cho ta , đi vào thành còn không được thi đạihọc , sự việc còn rối ren lắm.”

Nói xong , Thẩm Băng Nguyệt liền hồi phục tinh thần , lời của nữ chủ nghe thoáng qua thì bình thường nhưng nhịn không được có chút chua.