Cố Chí Quốc về đến nhà thì nhìn thấy mẹ hắn hôm nay không đi làm đang nằm trên giường với vẻ mặt tiều tụy còn chú em Hai đang ở trong phòng tuyệt thực , chú em Ba nhìn thấy hắn trở về liền đưa mắt ra hiệu với hắn , đem hắn kéo đến gác mái nói nhỏ với hắn.
“ Anh , hôm nay buổi sáng Trương Vân Quyên có tới đây tìm anh hai , mẹ ta hôm nay ở nhà liền đυ.ng phải nàng , nàng cùng mẹ ta ra điều kiện nếu không nhường công tác cho nàng , nàng ta sẽ không gả cho anh hai còn có nàng ta sẽ tố cáo anh hai yêu đương lưu manh , anh hai bên cạnh cũng hát đệm vào là hắn không muốn ngồi tù, còn hỏi hắn có phải là con ruột của mẹ không vì tiếc một cái chức vụ nghề nghiệp mà làm hắn phải đi cải tạo lao động, mẹ tức đến thành bệnh nằm trên giường kia kìa. Anh, người xem có phải mẹ đem công tác cho họ Trương thật không , ta không muốn nàng ta làm chị dâu thứ đâu , nếu nàng ta vào cửa nhà chúng ta sẽ không được yên ổn.”
Cố Chí Quốc nghe thấy mặt mày liền tối sầm , xanh mét , thật là em hai tốt mà vì một nữ nhân cùng người trong nhà chơi chiêu tuyệt thực , hắn cảm thấy người trong nhà phải thỏa hiệp hắn chắc.
Cố Chí Bân thấy sắc mặt anh Cả trầm xuống , trong lòng cũng hơi sợ, ở nhà địa vị của anh Cả chỉ sau ba , hắn có tâm tư để anh cả quản giáo anh hai một chút , trong mấy anh , chị em hắn khinh thường anh thứ chỉ biết ức hϊếp người trong nhà, ở nhà khi dễ anh , em cùng cãi lời cha ,mẹ như ăn phải gan báo , nhưng khi ra đường hận không thể ép sát mép tường mà đi , người khác hơi lớn tiếng với hắn một chút hắn liền tôn người ta lên làm ông nội, kiểu người như vậy không thể làm người khác thích được.
Cố Chí Quốc từ gác mái đi ra rồi vào phòng ba, mẹ . Mẹ hắn vừa nghe hắn trở về cũng đã ngồi dậy , sắc mặt còn chút tái nhợt xem ra chú em hai làm bà tức không nhẹ , thật muốn bổ đầu nó ra xem chứa cái gì vì một nữ nhân tham lâm , ích kỷ mà đem mẹ tức giận thành như vậy.
“ Chí Quốc , sao trở về vậy ?ngươi không đi học à ?”
“ Hôm nay buổi sáng có hai tiết thôi ạ , không yên tâm trong nhà nên trở về xem chút ạ .”
Vừa nói đến trở về xem , mẹ Cố liền nổi lên nước mắt , thằng hai thật là mỡ heo che mắt vì cái nữ nhân mà đem trong nhà náo loạn không yên, xem nàng ta thế còn trông chờ vào nàng ta đi làm lấy lương nộp về trong nhà hay sao , thằng ba chưa có việc làm cũng chưa có lập gia đình , con gái út còn đang tuổi đi học , tất cả chỉ trông vào tiền lương của ông chồng thì sao mà nuôi sống được cả nhà , thằng hai thật là nghiệp chướng của bà a.
“ Mẹ , chuyện này của em hai , nếu các người đã muốn nghe ý kiến của ta , ta cũng không sợ ngài nói ta không có tình người , công việc của người tốt nhất không cần cho người khác , em hai là người không thể chịu khổ được , hắn tuyệt thực chúng ta liền mặc kệ hắn , cô Trương Vân Quyên kia chính là một tai họa cho nhà , trải qua việc này thanh danh nàng ta cũng đã hỏng rồi , nhà ai còn dám cưới nàng , cũng chỉ có em hai bị nàng ta lừa xoanh quoanh nếu ngài không nhường công tác cho nàng ta thì nàng ta không vào cửa thì kệ nàng đi , không có nàng hàng ngày nhà ta còn sống yên ổn ý chứ.”
Mẹ Cố trên mặt chần chừ , không phải nàng muốn người con dâu Trương Vân Quyên này nhưng lo lắng cho thân thể thằng hai , hắn từ bé sinh non nên không được khỏe mạnh cho nên bà đối với hắn yêu thương nhiều hơn chút , không nghĩ tới hắn lại là người làm mình thương tâm.
“ Trương Vân Quyên thế nào thì mẹ không lo , ta không yên tâm đến thân thể của thằng hai thôi , mấy năm gần đây thân thể hắn mới khởi sắc đôi chút , đừng vì tuyệt thực mà đem thân thể dày vò đến hỏng .”
“Mẹ , hắn đòi tuyệt thực , nhịn ăn mấy hôm cũng không hỏng người được , nếu hỏng thì ta nuôi hắn cả đời , nếu ta cùng hắn nhượng bộ , tương lai nhà ta sẽ phải nhún nhường nhà họ Trương rất nhiều.”
Tâm tư còn do dự nghe xong lời của con cả Mẹ Cố liền kiên định lên , bà không nghĩ phải nhún nhường nhà họ Trương, hiện tại thân thể thằng hai tốt hơn rất nhiều , đói hai ngày cũng không phải việc gì lớn, nghĩ thông suốt trên người cũng có sức lực.
“ Nghe lời ngươi , mẹ đi nấu cơm , ngươi ăn cơm rồi quay về trường đi.”
Chờ mẹ Cố ra ngoài nấu cơm , nhà bọn họ là nhà ngang tập thể, bình thường đều nấu cơm ngoài hành lang , hắn liền lên gác mái tìm em Ba giao phó ít việc.
Em Ba hắn năm nay 18 tuổi , tốt nghiệp cao trung xong không thi đậu đại học cũng chưa tìm được việc làm , hiện tại ban ngày ở nhà ôn tập ban đêm thì đến lớp luyện thi kỳ vọng năm nay có thể đậu đại học.
“Ôn tập thế nào rồi , năm nay có nắm chắc đậu không?”
Cố Chí Bân nghe anh cả hỏi gương mặt thanh tú thẹn thùng đỏ bừng.
“ Anh Cả, có phải em ngu quá không? Như thế nào cũng không học được .”
Em Ba nhà mình quả thật học tập không khá , ít nhất cũng kém hơn cô vợ nhỏ của mình , nghĩ đến vợ trong lòng nhớ nhung lại khơi lên năm nay nghỉ hè ,bất luận thế nào hắn cũng muốn đem vợ , con vào thành phố , cả nhà đoàn tụ nghĩ đến thật ấm áp quá .
“ Nỗ lực sẽ có kết quả , đừng ép chính mình quá , thật sự không đỗ thì cũng không có gì , bắt đầu lại anh cả sẽ tìm cho ngươi công việc .”
Cố Chí Bân hốc mắt ửng đỏ , anh cả đối với hắn thật tốt quá về sau nhất định sẽ nghe lời anh cả.
“ Ngươi đi học về cũng đừng lên gác mái ngủ , đi làm bạn với anh hai ngươi , thân thể hắn không tốt còn tuyệt thực , ta sợ hắn không ổn , ngươi thỉnh thoảng nhìn hắn một chút , để ba mẹ với mọi người đều yên tâm.”
Cố Chi Bân trên mặt không tình nguyện , hắn không cần quản cái tên anh trai bạch nhãn lang đâu .
Cố Chí Quốc nhìn thấy em trai đơn thuần biểu hiện hết lên mặt mà tràn đầy bất đắc dĩ , đành kéo tai hắn thì thầm mấy câu , thấy mắt hắn sáng lên đầu gật gật : “ Anh cả yên tâm , ta bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”