Chương 20: Phần 2

Thẩm Lệ trong mắt hiện lên tia phẫn hận , uổng công ngày thường nàng ta tôn kính Thím Hai , không nghĩ bà không hỗ trợ , nhớ tới khuôn mặt anh tuấn của Cố Chí Quốc trong lòng ẩn ẩn chút đau đớn , cơ hội duy nhất để gả cho Cố Chí Quốc đã bị bỏ lỡ nhớ đến việc này lòng nàng lại nhỏ máu , nàng vẫn phải gả chồng nhưng nhất định không thể gả cho người “ chân đất “ được , nàng không muốn đời đời làm nông dân , nàng muốn ở nhà lầu ăn mỳ sợi từ bột mỳ trắng , mặc quần áo sợi tổng hợp cơ . Thím Hai ngoài miệng luôn nói nàng tốt đẹp nhưng cũng không thấy giới thiệu cho mình đối tượng xem mắt nào trong thành phố, xem ra cũng phải là tâm địa tốt đẹp gì hết nhưng bây giờ vẫn cần bà hỗ trợ , không thể để bà thấy mất cảm tình được , đem phẫn hận trong lòng áp xuống , nàng ta nâng đôi mắt đẫm lệ lên.

‘Thím , người giúp ta nói mẹ ta cho ta ở nhà một năm nữa được không?”

Lý Mỹ Chi bị nàng nài nỉ , thực khó xử mà đáp ứng nàng , không biết chính mình đồng ý nói hộ là đúng hay là sai.

“ Ta chỉ có thể truyền đạt lại ý của ngươi cho mẹ ngươi nhưng nếu mẹ ngươi vẫn kiên trì muốn gả ngươi thì ta cũng không có cách nào khác.”

“ Cảm ơn thím , mẹ ta nhất định sẽ nghe người nói.”

Thẩm Lệ nín khóc mỉm cười , tràn đầy tin cậy nhìn Lý Mỹ Chi , Lý Mỹ Chi trong lòng cười khổ , chị dâu bà lúc này muốn gả con gái đến gấp gáp , xem bộ dáng cao hứng của cháu gái , nàng cũng không muốn giội nước lạnh.

Cho nàng ta chén mỳ sợi khoai lang để nàng ta ăn trong phòng bếp còn chính mình ra bên ngoài hành lang ăn cơm thôi bằng không người trong thôn không thấy bà ra sẽ nhàn thoại nhà bà xảy ra chuyện gì, bưng một đĩa tương ớt cay rồi ra ngoài

Vừa bước vào Tào “ Miệng rộng “ đầu tiên hỏi han “ Chị dâu Thẩm , làm gì mà giờ mới ra thế”

Thẩm Băng Nguyệt xem sắc mặt mẹ nàng có chút không tốt , nghĩ không biết Thẩm Lệ lại làm ra cái chuyện gì? Bất quá trước mắt ứng phó những người la cà quoanh đây đã.

“ Mẹ vẫn là người tốt nhất ,con nói có một câu , ngài thực sự đi làm tương ớt cho con.”

Lý Mỹ Chi cũng phục hồi tinh thần , nghiêng mặt liếc nàng một cái “ Ngươi kén ăn quá ! Cũng may không cần cho An An bú sữa , bằng không xem ngươi còn kén chọn kiểu gì.”

Tào “ miệng rộng” bĩu môi rất muốn biết Lý Mỹ Chi ở bên trong làm gì , lúc mới ra sắc mặt bà rất khó coi . Chính là vẫn thấy ngại bí thư chi bộ mà không dám làm càn.

Một nhà Thẩm Băng Nguyệt thấy vậy không hẹn cùng trao đổi ánh mắt chờ khi ăn cơm xong ai về nhà đó , người một nhà mới quay lại nhà chính.

Lý Mỹ Chi lúc này mới đem sự tình của Thâm Lệ nói ra, cả nhà nghe xong tảng đá lớn trong lòng đều rơi xuống ,sợ hãi trong nhà bác Cả xảy ra chuyện gì , mà nói cho đúng việc cưới xin nhà bọn họ không tiện nhúng tay.



“ Mẹ Nguyệt Nhi, việc này vẫn phải nghe chị dâu , ngươi đừng tham gia mà mua việc vào người.”

Lý Mỹ Chi trợn mắt lên: “Nhà mình còn có 3 thằng con trai độc thân đã đủ nhọc rồi nào còn có tâm tư mà đi quản cháu gái.”

Gia đình họ ở nhà chính nói chuyện , Thẩm Lệ ngồi im ở trong phòng bếp , nàng ta trời sinh sợ chú Hai cho nên chỉ dám năn nỉ thím Hai hỗ trợ mà không dám nói cùng chú mình , cũng không biết thím Hai có muốn khuyên mẹ mình nữa không.

Bác dâu Cả đến thật nhanh , vừa cơm nước xong đã thấy bà nổi giận đùng đùng lại đây.

“ Chị dâu , ngài đã đến , đã ăn cơm chưa? Chưa ăn thì ta lấy cho người bát cháo nhé?

Bác dâu Cả xua xua tay , bà ăn xong rồi mới đến đây , hiện tại nhà ai cũng có dư chút lương thực , trong nhà không phải không có cái ăn , cái này thì chiếm tiện nghi làm gì , chỉ có cô nàng Thẩm Lệ chết dầm kia , da mặt thật dày, thường xuyên đến cọ cơm .

“ Thẩm Lệ đâu? Con bé chết dầm kia nhất định trốn ở đây , em dâu lúc này ngươi đừng khuyên ta cái gì , ta nhất định phải gả nàng đi , mắt thì cao ngất nhưng mệnh thì mỏng như giấy , luôn muốn gả cho thanh niên trong thành phố , cũng không nhìn lại chính mình xem là cái dạng gì . Đều đã 20 tuổi , Nguyệt Nhi còn có bé con một tuổi , nàng không gả cũng phải gả , không gả chồng thì để người ta chọc cột sống nhà ta mất.”

Lý Mỹ Chi còn chưa mở miệng cầu tình thì đã bị chị dâu cả quăng bùm bùm , lời nói chưa ra tới đều bị chặn trở về , bà còn có thể mở miệng sao, cuối cùng Thẩm Lệ vẫn bị bác dâu cả túm trở về , thời điểm chuẩn bị rời đi bèn lưu luyến mỉm cười ôn nhu đáng thương hề hề nhìn Lý Mỹ Chi , ai nhìn cũng mủi lòng nếu không phải Thẩm Băng Nguyệt ngăn đón bà đã mở miệng giữ người lại , mị lực của nữ chủ thật không thể khinh thường.

Thẩm Lệ đi rồi , Thẩm Khải Dân cùng Thẩm Vệ Đông tâm tư đàn ông có chút thô nên chẳng cảm thấy gì nhưng Lý Mỹ Chi cảm xúc buồn bã dâng cao làm Thẩm Băng Nguyệt đau lòng mẹ nàng . Nhớ tới nước bồ kết đã đun , phải cho An An gội đầu , đây là cách không tồi để rời đi sự chú ý của Lý Mỹ Chi.

Đem váy nhỏ của An An cởi ra tránh lát nữa làm ướt liền lộ ra thân thể mập mạp trắng noãn như cục bột nếp , làm người khác nhìn muốn cắn một miếng.

Nước bồ kết âm ấm , nàng cùng mẹ nàng, một người bế An An cho bé nằm ngửa ra , một người phụ trách gội đầu cho bé , nàng sợ trong lúc gội không khống chế được lực tay nặng nhẹ nên nàng chịu trách nhiệm bế An An còn mẹ nàng gội đầu.

Lúc mới đầu còn tốt chờ khi vừ a dội nước cô gái nhỏ liền “ Ngao “ gào lên một tiếng , thân thể giãy giụa mãnh liệt , haix mỗi lần gội đầu đều diễn ra tình cảnh này , nhìn An AN gào khóc mà đau lòng , hai người bèn cất dấu tâm tư dứt khoát hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này , trên người ướt hết còn không nói lại còn bị đánh giá là tàn ác.

Cô gái nhỏ mang thù vừa bị bà ngoại mà mẹ ruột đối đãi như vậy , nàng không cần các nàng bế nữa , nhoài người dơ dơ cánh tay béo mập miệng liên hồi “ Ông , Ông “ tìm ông ngoại bế , việc này đem Thẩm Khải Dân cao hứng đến hỏng rồi , ôm AN AN mà biểu tình trên mặt đã cố gắng thu liễm mà không được .

“ Cha, mẹ con đun nhiều nước bồ kết lắm , lát nữa hai người cũng gội luôn đi ạ.”