“ Bác cả gái , ngài tới chơi ạ!”
Thẩm Băng Nguyệt ngọt nào chào hỏi nhưng bác dâu cả chỉ liếc nhìn nàng một chút liền cùng Thẩm Vệ Đông nói chuyện , bị người ta làm lơ nàng có chút xấu hổ , bác dâu cả trong viết là người trọng nam khinh nữa vì thế nàng là cháu gái đương nhiên không có đãi ngộ hòa nhã.
“ Đông Tử về khi nào đấy ? Ở bên ngoài phải chú ý ăn uống , nhìn xem lại gầy rồi .”
Mọi người đã sớm quen khi thấy bác dâu cả bỏ qua Thẩm Băng Nguyệt , thực ra cũng đã nói qua nhiều lần nhưng chính là con gái nhà các ngươi hiếm thì các ngươi sủng thì ta không có gì để nói nhưng ta không có thích con gái , các ngươi ép được ta chắc . Mọi người thấy bà chỉ bơ Thẩm Băng Nguyệt thôi chứ không có làm gì khó xử khác liền mặc bà bác.
Mà thực ra Thẩm Lệ của nhà Bác cả cùng lắm ăn- mặc có chút hà khắc cùng với bảo nàng làm nhiều việc kiếm công điểm thôi đa số con gái nhà nông phần lớn đều như vậy còn Thẩm Băng Nguyệt là cái ngoại lệ không nói làm gì ( nguyên tác là con bọ cạp b aba độc nhất phân => cái này mình không dịch sát nghĩa được nên bỏ qua nhé)
Trong truyện miêu tả nữ chủ bởi vì cha mẹ trọng nam khinh nữ dẫn tới nữ chủ khi còn nhỏ chịu quá nhiều khổ cực cho nên sau khi kết hôn liền cắt đứt liên hệ với người nhà , cái này là điểm đen duy nhất trong thanh danh người vợ hiền thảo của nàng ta.
Lúc đọc tiểu thuyết Thẩm Băng Nguyệt cũng không có cảm thấy cái gì vô lý mà chỉ tưởng cha mẹ nữ chủ thuộc loại cực phẩm đáng tiếc hiện thực khác xa với tưởng tượng . Bác dâu Cả tuy rằng trọng nam khinh nữ nhưng không phải là người không biết lý lẽ phải trải , vẫn có giới hạn của mình , không đòi nữ chủ đã gả chồng trợ cấp cho nhà mẹ đẻ việc này ở nông thôn không phải hiếm lạ, con gái gả chồng như bát nước hắt đi cho nên mặc dù sinh hoạt khó khăn nghèo kém nhưng cũng không trông cậy moi thứ tốt từ chỗ con gái.
“ Bác cả gái , ngài đợi chút , ta đây vào lấy thuốc cho Bác cả trai , vốn dĩ phải đưa qua nhà cho ngài , lại khiến ngài mệt nhọc qua nhà lấy.”
Nói xong liền chạy vào phòng lấy thuốc , Thẩm Băng Nguyệt ôm lấy An An từ trong tay Lý Mỹ Chi , cô gái nhỏ trên mặt đất chơi cũng không có đem quần áo làm bẩn , mẹ nàng dùng hai khối ( viên ) đường tìm hai đứa bé gái 4-5 tuổi chơi cùng với bé , nhìn bé không để bò trên mặt đất là được.
Thẩm Vệ Đông từ trong phòng đi ra , trong tay cầm một cái bọc nhỏ đưa cho bác dâu cả , bà bác trên mặt tươi cười nở hoa .
“ Ai cha , toàn gia chúng ta đều dựa vào bản lĩnh chống đỡ của mấy đứa cháu trai , bằng không biết chỗ nào mà mua được thuốc , thuốc này bao nhiêu tiền? Tý nữa bác đưa cho con.”
“ Không cần đâu bác gái cả , trong nhà có tiền bác để đấy lo bồi bổ cho Bác Cả con , còn có Đại Bảo và Nhị Bảo nữa , sức khỏe tốt mới là tiền vốn .”
“Sao lại không cần ? Nhà bác tuy rằng khó khăn nhưng vẫn có đủ tiền mua thuốc , nếu không có bác cũng không khách khí , nói đâu tiền thuốc cũng là do ba người cháu trai các con gánh vác một nửa , không thể bắt các con bỏ hết được nếu bác trai mà biết sẽ nhất quyết không chịu uống thuốc.”
“Xem Chị dâu nói này , hai nhà chúng ta là anh em ruột thịt, khi còn nhỏ nhiều chông gai sóng gió , giờ giúp đỡ nhau không được sao ?Đông Tử , lần này cứ thu tiền như mà chị dâu nếu tiền không đủ thì phải nói nhé!”
Bác dâu Cả cảm động rơi nước mắt , cả nhà chú Hai đều là người tốt nhưng bà không thể thấy họ tốt mà chiếm tiện nghi được, ít nhiều vẫn phải có lòng , nhà bà đã được họ giúp đỡ rất nhiều rồi , Người đàn ông của bà làm ruộng không có sức lực nên chú Hai đã an bài cho công việc thoải mái hơn , mỗi khi ông ý bệnh cũng là chú Hai đưa đi bệnh viện kịp thời chứ không giờ đã nằm liệt trên giường rồi chứ không phải còn xuống giường làm việc được đâu, bà đối với chú em chồng thật lòng cảm kích.
Lúc bác dâu cả về, còn bị mẹ nàng dúi cho mấy cái bánh ngọt mà Thẩm Vệ Đông đem về từ hôm qua , nhìn thấy nàng đi ra sân , Lý Mỹ Chi thở dài một tiếng : “ Bác dâu cả của ngươi cũng không dễ dàng gì , thân thể bác trai không khỏe mạnh toàn dựa vào bà ý chống đỡ , chúng ta không quan tâm được nhiều nên giúp được gì thì giúp .”
Thẩm Băng Nguyệt trầm mặc không nói gì , nàng tuy không thích bác dâu trọng nam khinh nữ nhưng nói thật lòng , bác dâu làm người không tệ lắm không phải kiểu cực phẩm thân thích , khi không còn cách nào thì mới xin nhà mình giúp đỡ chứ không phải thấy nhà mình tốt hơn nhà bà mà đào , nhà mình có công có việc gì cần bà cũng sang qua lại giúp đỡ , ngoài ra còn thường xuyên nhắc nhở Đại Bảo , Nhị Bảo nhớ ân của gia đình chú Hai.
Bà trọng nam kinh nữ ngoài không coi trọng con gái thì chính bản thân bà cũng xếp sau cùng, bà đặt Nam nhân của mình lên đầu tiên , có gì tốt hay có gì ngon đều để giành cho chồng và con trai sau đó là con gái cuối cùng mới đến mình.