“ Con không phải sắp lên tỉnh thành sao , không bỏ được gia đình ?Cho nên con muốn tranh thủ trong thời gian còn ở nhà vì quê nhà làm một chút chuyện gì đó.”
Hai người thấy con gái nói như vậy liền vui mừng , rốt cuộc con gái đã trưởng thành biết vì người khác mà suy nghĩ. Thẩm Băng Nguyệt thấy bọn họ cởi bỏ hoài nghi , trong lòng trộm thở ra nhẹ nhàng.
“ Nguyệt Nhi , con có tâm nghĩ đến thật là chuyện tốt , thứ nhất thôn chúng ta đời đời đều không có trồng qua và lại chúng ta có thói quen trồng hạt kê , đậu nành , chỉ thấy qua bột ngô nếu là trồng cũng không phải là không trồng được , hôm nào ta vào trạm thu mua trong huyện nhìn xem có hạt giống bắp để trồng không , nếu có sẽ trồng một ít xem như món ăn mới mẻ.
Thứ hai là việc trồng nấm , ta cảm thấy chúng ta thử xem nhưng chúng ta thử trồng ở nhà trước nếu thành công sẽ nhân rộng bằng không từ xưa đến nay toàn thu hoạch nấm hoang dại nên chưa có ai tin tưởng thành công đâu cho nên chúng ta phải người thật việc thật.”
Thẩm Băng Nguyệt nghe ba nàng phân tích đến nước như vậy còn cái gì mà nói nữa liền gật đầu như giã tỏi:”Ba , cứ làm theo người nói đi , thôn Thạch Cương chúng ta có ngài lãnh đạo anh minh thần vũ bảo đảm sẽ càng ngày càng tốt.”
Thẩm Khải Dân được con gái vuốt mông ngựa thật thoải mái , bộ mặt hiền hòa không ít , ngay cả trong mắt tràn ngập ý cười .
“ Vậy ngươi nói đồ vật cần chuẩn bị những gì , tan làm ta sẽ chuẩn bị , việc này triển khai càng sớm càng tốt .”
Nguyên liệu tốt nhất là cỏ lúa mì và phân trâu hai thứ đó ở nông thôn không thiếu , nói quá trình làm một lúc sau ba nàng bảo không thành vấn đề , hai thứ đó đều không đáng tiền , trong thôn khắp nơi đều có nhưng men vi sinh yêu cầu có khó một chút nhưng chắc chắn trong tiệm thuốc có chờ Vệ Đông dậy bảo hắn đi phòng y tế công xã mua một chút là được , nói không chừng đây là con đường hướng tới thành công làm thôn họ rạng rỡ .
Thẩm Khải Dân cơm nước xong trước khi rời đi còn cao hứng hát khe khẽ một bài lưu lại hai mẹ con Thẩm Băng Nguyệt tròn mắt nhìn nhau , xem ra hắn rất cao hứng mà , ngồi trong ngực bà ngoại đồng chí An An đang nỗ lực gặm điểm tâm đây là bánh ngọt trứng gà mà Thẩm Vệ Đông mua về, Lý Mỹ Chi cho nàng ăn thử nửa cái nếu không được thì lại ăn trứng gà hấp .
An An theo thường lệ theo bà ngoại ra cửa đi kiếm công điểm, Lý Mỹ Chi ở trong ruộng làm việc đem An An thả xuống chỗ chiếu đã trải sẵn dưới bóng cây râm mát , cho nàng bò chơi ở đó , hai bên đầu bờ ruộng thật nhiều trẻ con, thời đại này chỉ cần có thể đứng dậy đều xuống đất kiếm công điểm còn trẻ con tự nhiên nuôi thả .
Trên bờ ruộng , An An là nhãi con chất lượng đứng đầu số một không có số hai , không chỉ có lớn lên thật đẹp mặc một thân váy đỏ vải sợi tổng hợp hút mắt ở trong một đám gầy gò xanh sao bẩn thỉu phá lệ chói mắt , trên đường tới ruộng Lý Mỹ Chi ôm nàng thỉnh thoảng có người tới hỏi thăm váy đỏ nhỏ của An AN , nghe nói là b aba nàng mua sau đó gửi bưu điện lại đây cho nàng , đều không hẹn mà cũng bĩu môi, chỉ là một tiểu nha đầu còn coi là vật quý chỉ có người thành phố mới coi như thế , kỳ thực trong lòng đều chua thành chanh tinh .
Thẩm Lệ hôm nay dậy thật sớm , tâm trạng thật u ám ,hôm qua ở phòng Nguyệt Nhi rồi nhìn lại nhà mình , cũ nát thấp bé , tường bong tróc bời vì xây đã lâu rồi tường đất trát bên ngoài bong ra từng mảng lộ ra tường bên trong gồ ghề lồi lõm , mấy ngày hôm trước trời vừa mưa xong, trong phòng cùng tường đất bên ngoài lưu lại mùi ẩm mốc , hơn nữa người nhà còn có người thối chân , nàng thật chịu đủ hương vị.
Nàng tưởng tượng tương lai mình cũng giống Nguyệt nhi có hộ khẩu thành phố , ở nhà lầu ăn gạo trắng nhưng nàng nào có phương pháp gì đâu?
Lúc trước Nguyệt Nhi cùng Cố Chí Quốc còn là đối tượng tìm hiểu , thường xuyên cùng nàng nhỏ to tâm sự , chậm rãi từ trong miệng nguyên chủ liền biết thanh niên trí thức Cố Chí Quốc ưu tú đến cỡ nào , săn sóc đến cỡ nào , từ từ trong lòng nàng hạt giống ái mộ bèn lặng lẽ nảy mầm.
“ Thất thần nghĩ cái gì đấy ?Còn không mau nấu cơm đi?”
Bên tai truyền đến tiếng răn dậy của mẹ nàng ,còn có tiếng ho khan của ba cuối cùng còn có tiếng mẹ nàng dỗ dành hai đứa em trai bảo bối , mẹ nàng đối với bọn họ dịu dàng hơn nhiều , thanh âm đè ép rất thấp nghe thật ôn nhu không ít.
“Đại bảo , Nhị Bảo , ngủ tiếp đi , mẹ không nói nữa.”
Thẩm Lệ nhìn trước mắt chết lặng ,cả gia đình đều nằm trên cái giường đất , cuôc sống này khi nào tốt hơn được đây? Ngẫm lại Nguyệt Nhi và nàng là chị em họ con chú con bác nhưng người ta khi nào phải trải qua khó khăn này , cùng là người nhưng mỗi người một số phận . Nhận mệnh mặc quần áo vải thô có vài mụn vá rồi đứng lên nấu cơm , cãi lại có khi bị ăn đánh.
Đi vào trong sân cũng có mấy nhà bắt đầu nấu cơm , khói bếp lượn lờ , sân nhỏ này có tám gian phòng, chia đều 4 gia đình , mỗi nhà hai gian . Nhà bọn họ còn ít người chứ nhà bên cạnh có 10 nhân khẩu chen chúc trong hai phòng , không biết cuộc sống sinh hoạt trôi qua thế nào ?
Nàng kiên định phải gả đến trong thành phố , nàng càng xúc tiến việc chung thân đai sự của chính mình nhanh chóng giải quyết bằng không không biết mẹ nàng tìm cho nàng cái nhà như thế nào đâu , việc này chỉ có Chú Hai và Thím Hai có thể giúp được nàng