Chương 13: Phần 1

Bạn nữ học cùng lớp tên là Tần Mạn Linh, năm nay hai mươi tuổi, nhà ở một huyện nhỏ cạnh tỉnh , trong nhà cha mẹ là công nhân nhưng đông con , nàng là chị cả , ngoài nàng ra đứa lớn nhất 15 tuổi , đứa nhỏ nhất 3 tuổi đều chưa kiếm được tiền cho nên sinh hoạt thật khó khăn.

Vì nhà quá nghèo nàng luôn bị cha mẹ oán trách vì đi học đến năm 18 tuổi nếu không phải vừa lúc văn kiện khôi phục thi đại học được ban hành xuống , nói không chừng nàng đã bị cha , mẹ buộc xuống nông thôn để trong nhà bớt một miệng ăn , chờ nàng thi đậu đại học người trong nhà thật cao hứng, nàng về sau chính là người được quốc gia trả lương , nhìn cha ,me , anh , em thay đổi thái độ , hàng xóm láng giềng hâm mộ , nịnh hót nàng càng muốn ở đại học tìm người điều kiện tốt có hộ khẩu ở tỉnh thành mà gả , nàng không bao giờ muốn quay lại huyện nhỏ đâu nên Cố Chí Quốc chính là mục tiêu đầu tiên.

Từ năm nhất nàng đã chú ý tới hắn vì diện mạo hắn xuất xắc , ở giữa một đám bạn học 30 tuổi hắn trẻ trung anh tuấn không nghi ngờ gì nữa hắn chính là hạc trong bầy gà.

Sau đó lại biết hắn là người tỉnh thành , nàng chú ý đến hắn càng nhiều, chậm rãi phát hiện hắn rất hào phóng xem chừng điều kiện trong nhà rất khá cho nên đối với hắn càng quan tâm sâu sắc.

Các bạn học nữ ái mộ Cố Chí Quốc không ít , đối với hắn ám chỉ rất nhiều nhưng hắn đều thờ ơ , không quan tâm , hắn nói hắn đã kết hôn có con gái rồi , đa số mọi người khi nghe xong đối với hắn càng có cảm tình hơn.

Nghe nói hắn cưới vợ khi còn ở thởi điểm thanh niên trí thức xuống nông thôn , vợ hắn là dân quê chính cống , hiện tại tình cảnh thanh niên trí thức bỏ vợ bỏ con có không ít nhưng hắn khi về tỉnh thành học đại học trước sau đều có ý nghĩ muốn bỏ vợ , nam nhân có tình có nghĩa như vậy ai mà không có cảm tình .

Các nàng vì người trong lòng vứt hết thẹn thùng của con gái , lấy hết can đảm mà viết thư tình cho hắn nhưng hắn xem đều không xem , thậm chí ở trong lớp còn coi thư như giấy nháp mà thiêu hủy , đem giấc mộng đẹp của các nàng thiêu hết , hắn không cho các nàng chút mặt mũi các nàng cũng không cần , hiện tại nữ nhân có thể thi đậu đại học đều có chút chí khí kiêu ngạo nên tức thời đều đem tâm tư thu lại, nhưng không có bao gồm Tần Mạn Linh , nàng đối với Cố Chí Quốc là cố chấp , nàng không tin nàng không bằng nữ nhân nông thôn kia , nàng muốn bằng cấp có bằng cấp , muốn bộ dáng có bộ dáng , Cố Chí Quốc nếu mắt không mù sẽ chọn nàng.

Nàng không cùng những người khác giống nhau đều viết thư tình cho hắn mà xuống tay từ những người cùng phòng ký túc xá với hắn , chậm rãi hiện hữu bên cạnh hắn cuối cùng từ từ đem tâm tư hắn bắt lại , trải qua bao nhiêu lâu nỗ lực cũng đạt được chút hiệu quả , rốt cuộc nàng trong mắt không như người qua đường Giáp , thỉnh thoảng cũng nói chuyện được mấy câu, nàng cảm thấy thắng lợi sắp về mình.



Kỳ thật cũng do nàng nghĩ nhiều , trong phòng ký túc xá của Cố Chí Quốc có một bạn nam coi trọng nàng, cho nên Cố Chí Quốc coi nàng là vợ của bạn, đương nhiên thân thiết hơn người qua đường Giáp rồi.Hiện tại tâm trí hắn thứ nhất là học tập , thứ hai là kiếm tiền , vợ hắn sắp tới rồi , mặc kệ nàng thi có đậu hay không, hắn đều phải gánh vác trách nhiệm nam nhân nuôi sống gia đình , ở trong trường học hắn không có cách nào kiếm ra tiền may mắn hắn có kỹ thuật trong tay.

Hắn sẽ lắp ráp xe đạp , xe đạp khi kết hôn chính tay hắn lắp ra , lắp lắp tháo tháo dùng sơn sơn lại chỗ rỉ sét thì không khác xe đạp mới một chút nào , lại không cần phiếu giống Cung Tiêu Xã mà nơi đó cung không đủ cầu , hắn cùng người ở trạm thu phế liệu ước định làm ăn , cứ có xe đạp hỏng mặc kệ nát đến thế nào đều giữ lại cho hắn , hắn dùng các linh kiện còn tốt lắp ráp lại thành một chiếc xe hoàn hảo . Hiện tại một tháng hắn lắp ra năm đến sáu cái xe , trừ bỏ hêt các chi phí cũng còn lại khoảng một nghìn , thừa sức nuôi sống gia đình nhỏ .

Đây cũng là nguyên nhân mà hắn chi tiêu hào phóng trong trường học , nhà hắn chỉ là công nhân bình thường, dưới hắn còn có 3 đứa em và một chị gái , chị gái đã lấy chồng, em trai kế mới có việc làm nhưng tiền lương không được cao , tiền lương của ba , mẹ hắn chỉ đủ để trong nhà ăn uống , chỗ nào có dư mà trợ cấp cho hắn đôi khi hắn còn phải viện trợ ngược lại trong nhà.

Bạn học mũi ái mộ hắn , hắn đều khịt mũi coi thường , hắn đã nói hắn có vợ con còn lả lơi thả thính hắn những nữ nhân đó đều không phải là mặt hàng tốt , haix cô vợ nhỏ không biết đang làm gì , đại khái chắc đang ngủ đi còn không biết An An lớn thêm như thế nào , nghĩ sau hè cả nhà có thể đoàn tụ trong lòng tràn đấy mềm mại.

Sáng sớm ngày hôm sau , Thẩm Băng Nguyệt bị tiếng khóc của An An đánh thức , mở mắt nhìn bé con giương cái miệng nhỏ nhắn kêu gào , bò đến chui thẳng vào lòng nàng , nàng hiểu rồi đây là con nhóc tham ăn bị đói mà tỉnh lại , haix may mắn nàng có ba cái kho thóc là ba ông bác có tiền lương cùng b aba thường xuyên gửi sữa bột cho nàng bằng không gia đình bình thường sao nuôi sống được nàng.

Nhận mệnh đành phải ngồi dậy pha sữa bột cho tiểu tổ tông , pha xong sữa nàng liền bế an an lên , cô gái nhỏ nguyên lai mắt thì nhắm mồm thì gào , ngửi được mùi sữa lập tức ngừng khóc , khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì khóc , trên lông mi cong vυ"t còn mang ít nước mắt , đôi mắt tròn tròn trong xuốt như đá quý di truyền từ mẹ nàng , lúc này nhìn nhìn bình sữa đến phát sáng , cái miệng nhỏ nhắn kêu “ sữa sữa”, tay ngắn nho nhỏ vẫy vẫy cái bình sữa , ui chao thiên thần dễ thương quá , đây là do chính mình sinh đấy , trong lòng tự hào vô cùng .

Đem An An đặt trên giường đất cho chính nàng tự cầm bình sữa , còn mình đứng lên thay bộ quần áo ngủ ra mặc bộ quần áo vải thô , áo đỏ quần đen , vải thô mềm mại mặc thoải mái cực kỳ , trong tủ quần áo của nguyên thân có vài bộ quần áo bằng vải tổng hợp, từ đầu năm nay mọi người lấy sợi vải tổng hợp làm model thời trang nhưng nàng lại không thích , vải tồng hợp có màu sắc tuy đẹp nhưng rất nóng , mùa hè mặc quần áo vải thô quê mùa mềm mại thoáng khí rất mát mẻ .

Rửa mặt xong nàng liền bôi kem bảo vệ da , soi gương đem tóc chia thành nhiều bím rồi tết lại như chân con rết sau đó quấn hết lên như vậy vừa mát mẻ vừa đẹp , hài lòng quay quay vài vòng mới vào buồng trong, trên giường đất An An vẫn yên ổn ôm bình uống sữa , hai chân không ngừng nâng lên hạ xuống toàn thân mặc một kiện yếm đỏ , tay chân ngắn ngủn trắng nõn nần nẫn như củ sen làm mọi người muốn há miệng cắn một cái , nhìn thấy nàng đi đến liền ôm chặt bình sữa nghiêng người quay lưng về phía nàng ,không còn từ gì để nói ở đâu ra cái đồ nhãi con giữ của thế này , ai bế đi giùm được không.