“Thôn chúng ta quá nghèo , quoanh năm xuốt tháng lương thực chính là khoai lang mà chân chính còn không được ăn no , ăn khoai còn xót ruột , nghe nói An Huy là một cái thôn nhỏ , ban đầu so với thôn ta còn không bằng đâu nhưng bắt đầu đổi mới cho cá nhân nhận thầu đất đai lên tất cả đều có thể ấm bụng , ba chúng ta giờ già rồi không được quyết đoán như lúc trẻ , không được đêm nay ta phải cùng ba nói chuyện, Nguyệt Nhi ngươi phải giúp ta đứng ngoài nói góp vào a.”
Còn không cần chính mình xung phong ra trận , tâm đầu ý hợp , nàng lập tức đồng ý .Nhìn trời xẩm tối đã đến giờ nấu cơm chiều mặc dù mẹ nàng bảo để mẹ nàng về nấu nhưng làm con gái vẫn là xót mẹ , nấu cơm không phải việc gì khó , xét thấy Thẩm Vệ Đông vừa mới giải quyết cho mình vấn đề nan giải , nàng hảo tâm hỏi hắn xem tối nay muốn ăn gì , thiệt tìm đâu được một cô em gái hiểu chuyện như vậy chứ.
“ Bánh khoai lang đi , khoai lang nhớ cho thêm chút bột mỳ bằng không sẽ xót ruột, trong nhà còn bột mỳ không?Không được rồi , lần sau ta phải mang về một ít , lần này vội về cái gì cũng không kịp mang , đồ mang từ sáng sớm vẫn vẫn để trên xe kìa.”
“ Còn nhiều mà , ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi , ta đi nấu cơm.”
Phòng bếp là một phòng nhỏ ngăn ra từ phòng Phía Đông ,được xây bằng đất sét tuy rằng không giống các phòng khác xây bằng gạch xanh nhưng được quét tước sạch sẽ , đồ dùng bày biện gọn gàng ngăn nắp.
Nhìn quoanh bếp một vòng , nàng xoay người đi ra ngoài vườn hái mấy trái ớt cay cùng dưa chuột , nhìn rau xà lách tươi ngon liền nhổ một chút rau rồi mới quay lại.
Trở lại trong bếp , nàng đem đồ ăn rửa sạch sẽ , sau đó thái nhỏ dưa chuột, rau xà lách , ớt rồi trộn đều ,đem nước trong nồi đun sôi để hấp khoai lang , khoai lang chin nghiền nát để nguội sau đó mới cho bột mỳ vào , rốt cuộc nàng chưa từng trải qua cuộc sống khó khăn , bột mỳ bỏ thật nhiều , bột mỳ 1 nửa , khoai lang một nửa nếu mẹ già mà ở đây sẽ mắng nàng phá của, bột mỳ trộn khoai lang cho 1|4 là rất nhiều rồi , con gái phá của trực tiếp thả 1 nửa .
Bánh khoai muốn ngon tý phải áp chảo màu mới đẹp , trong viện liền vang lên tiếng của đồng chí Lý Mỹ Chi cùng bạn nhỏ An An tiếp đến là tiếng của Thẩm Vệ Đông.
“Mẹ , ngài đã về , đi làm còn mang theo An An xem An An phơi nằng đỏ hết cả mặt , đến đây An An để bác nhỏ ôm một cái , bác nhỏ lúc nào cũng nhớ đến ngươi.”
Tiếp theo nghe tiếng “ Bang “ ròn rã ,tiếng tát tay vang dội xem ra người tát dùng hết sức lực . Tiếp theo là tiếng kêu đau thất thanh của Thẩm Vệ Đông , Thẩm Băng Nguyệt liền vội vàng ra ngoài.
“Mẹ mẹ làm gì vậy , không cho ôm AN An thì không cho sao đánh ta đau quá vậy , đỏ hết tay rồi.”
“ Ngươi là cái đồ vong ân phụ nghĩa , trở về thấy An An đỏ mặt liến trách mẹ ngươi , bình thường không phải hồng sao ?AN AN của chúng ta lớn lên thật tốt , khuôn mặt đỏ hồng đặc biệt giống ta hồi trẻ.”
Thẩm Băng Nguyệt ra đến nơi liền nhìn thấy Thẩm Vệ Đông đang nhìn nhìn mặt An An xong nhìn nhìn mặt mẹ nàng , sau đó mắt trợn trắng không biết trong lòng đang lầm bầm cái gì.
“ Mẹ , người về rồi , ta trộn xong bánh rồi , chốc nữa bảo Thẩm Vệ Đông giúp ta nướng áp chảo .”
“Không phải bảo ngươi nghỉ ngơi sao , mẹ bảo để mẹ về nấu cơm rồi , con bế An An đi , còn lại để mẹ làm , vẫn là con gái sẽ thương ta mà !”
Nói xong lườm Thẩm Vệ Đông , Thẩm Vệ Đông vô chi vô giác chỉ lo làm ngáo ộp chọc An An cười , haiz Lý Mỹ Chi ta như thế nào lại sinh được đứa con trai như vậy chứ.
“ Còn muốn ta phải mời ngươi sao , còn không tới nướng bánh “
Thẩm Vệ Đông sờ sờ cái mũi đi theo nàng vào bếp còn lưu luyến không rời , vừa đi vừa quay đầu nhìn An An.
“ Cô nàng ngớ ngẩn kia , ngươi dùng lắm bột mỳ thế , hoang phí thế này rồi tới nhà chồng thì phải làm sao?”
Phòng bếp truyền đến giọng nói đau lòng của đồng chí Lý Mỹ Chi, nàng biết sẽ như vậy mà đều là do đói nghèo mà ra , nàng phải cùng ba Thẩm đả thông tư tưởng thật gấp chuyện này lửa xém đến lông mày rồi , chính nàng nói chứ không phải chờ Thẩm Vệ Đông nữa.
Ôm An An ra cái bàn đã dọn xong , sau đó đút chút nước cho con bé , cô gái nhỏ này không biết giống ai , không thích uống nước mỗi lần phải mắng mới chịu uống một chút, chắc chắn giống ba nó rồi.
Vừa dọn cơm xong thì Thẩm Khải Dân về đến , đối với Thẩm Vệ Đông nói 1 câu: “ Đã về à”, sau đó liền đi rửa tay , đương nhiên sẽ không quên thơm AN AN của chúng ta.
Mọi người ngồi xuống ăn cơm , Lý Mỹ Chi như thường lệ tiếp nhận An An , cho nàng ăn trứng chưng , nhưng miệng nàng không nhàn rỗi.
“ Ăn đi , tối nay bánh nướng bỏ thật nhiều bột mỳ trắng , cô nàng chết dầm kia thật biết cách phá của.”
“ Mẹ như thế này đâu gọi là phá của , dùng hết bột mỳ ta lại đem về là được mà.”
Lý Mỹ Chi liếc mắt qua :” Đồ ăn còn không bịt được miệng ngươi, núi vàng núi bạc ngươi vẽ được sao .”( ý là tiền trong nhà vẽ là ra chắc)
Thẩm Băng Nguyệt thức thời làm con rùa rụt cổ , khoai lang nghiền không với khoai lang nghiền trộn bột mỳ chính là không giống nhau, vị càng mềm mại, hơn nữa rau xà lách trộn dưa chuột cùng ớt thật thơm .
Đêm nay thời tiết tương đối mát mẻ , hành lang không có người tới ăn cơm, người một nhà ăn cơm xong Thẩm Vệ Đông liền nói với Thẩm Khải Dân lên nhà chính có việc cần bàn.
Thẩm Băng Nguyệt ôm An An cùng Lý Mỹ Chi cũng đi theo , không có vào phòng ngủ mà liền ngồi ngoài phòng khách.Nhà chính tổng cộng có ba phòng , phía đông là phòng hai vợ chồng già , phía tây là nhà kho , ở giữa là phòng khách , phòng khách bài trí cũng rất đơn giản , đối diện cửa ra vào là bàn uống nước , trên tường treo ảnh chủ tịch nước ,cạnh bàn là hai chiếc ghế gấp dài , còn lại chiếm hơn nửa gian phòng là máy dệt vải thủ công(*) , mặt trên đang dệt dở nửa miếng vải bố ,cạnh máy dệt là guồng quay tơ , khung xe chỉ .
(*)huhu mình gắn được ảnh mọi người tra google giúp mình nhé