Chương 1: Phần 1

Ngoài trời tiếng mưa rơi tích tách , quấy nhiễu bao nhiêu người đang say nồng. Thẩm Băng Nguyệt là một trong số đó.

Bị tiếng mưa đánh thức , nàng rốt cuộc không tình nguyện cau mày mà mở mắt . Trong khoảng thời gian này vẫn luôn thức đêm trong phòng thí nghiệm , vất vả lắm mới có giấc ngủ ngon lại bị tiếng mưa làm tỉnh giấc , tâm tình có chút bực bội.

Nàng từ nhỏ đã thính ngủ , một khi đã tỉnh là rất khó ngủ lại . Mấy ngày nay vì số liệu ở phòng thí nghiệm mà thức đêm, khó có được giấc ngủ ngon lại bị tiếng mưa làm cho tỉnh giấc, tìm nơi trút giận đều không có . bực bội xoa xoa đầu bởi vì thiếu ngủ nên đầu có chút quay cuồng.

Nằm lỳ trên giường không nổi , nàng đành rời giường tìm việc gì làm vậy. Thực hâm mộ những người ngủ nướng, có thể ngủ đến khi tỉnh cũng là một loại hạnh phúc.

Nhìn quoanh khắp phòng , nàng choáng váng ngẩn người . Đây là nơi nào?Đây khằng định không phải phòng của nàng?Đây ô vuông cửa sổ nhìn xuống dưới chỗ mình nằm đây là ?Đây là giường đất , khi còn nhỏ ở dưới quê trong nhà ông bà nội nàng đã gặp qua.

Trong phòng bài trí rất là đơn giản,bên cạnh giường đất dựa sát giường đất là hai cái rương màu đỏ , còn mới 9 phần chắc là mới đóng . Trên đầu giường có một cái tủ nhỏ để chăn đệm, trên mặt tủ để một cái giỏ kim chỉ nhỏ.

Đây là một gian phòng nhỏ , giường đất chiếm nửa gian , ngoài ra không còn bất kỳ vật j khác nên căn phòng lộ rõ vẻ trống trải.

Nàng không rõ sau một giấc ngủ tỉnh lại mình đang ở nơi khác. Nàng rất thính ngủ , hơi có chút động tĩnh sẽ bừng tỉnh liền, không có khả năng vô tri vô giác thay đổi nơi ở , đây là có chuyện gì?Đầu đột nhiên như bị một thứ gì xuyên vào ,đau đớn vô cùng.

Nàng chống đỡ không được, lùi về phía sau hai bước rồi bò tới trên giường đất, tay dung sức xoa bóp hai bên huyệt Thái dương hy vọng giảm bớt đau đớn, trên người không ngừng đổ mồ hôi lạnh, thẳng đến cuối cùng lăn ra hôn mê bất tỉnh.

Trong mơ là một tiểu cô nương năm nay 25 tuổi, tiểu cô nương cùng nàng có duyên phận trùng tên trùng họ.

Tiểu cô nương là người ở thôn Thạch Cương – công xã Hồng Kỳ huyện An Sa tỉnh Bình Nguyên. Trong nhà có cha mẹ , trên nàng có 3 anh trai.Nàng là con gái duy nhất trong nhà nên từ nhỏ đã được cha, mẹ cùng anh trai cưng chiều mà lớn lên.



Cha của nàng là Thẩm Khải Dân là quân nhân tham gia chiến tranh giải phóng bị thương nên xuất ngũ hiện tại là bí thư chi bộ thôn Thạch Cương, ở trong thôn rất có tiếng nói.

Anh cả , anh hai là song bào thai bởi vì từ nhỏ đã thấm nhuần sự tích anh dung của cha nên vừa mới 18 liền đi bộ đội, hiện tại đều là quân nhân.

Anh ba cùng nàng là long phượng thai, sau khi tốt nghiệp cao trung liền vào huyện đảm nhiệm chức vụ tài xế , đây cũng là một phần công tác đáng ngưỡng mộ.

Mẹ nàng Lý Mỹ Chi chỉ là bà nội trợ trong gia đình nhưng vì hai lần sanh song bào thai , nhi , nữ thật tranh đua nên trong gia đình cực kỳ có tiếng nói .

Vốn dĩ Thẩm Băng Nguyệt sau khi tốt nghiệp cao trung trong nhà tìm cách đưa nàng làm công tác công nhân nhưng ai ngờ nàng coi trọng thanh niên trí thức Cố Chí Quốc trong thôn , hai người kết đôi không màng trong nhà phản đối , sống chết muốn gả , cuối cùng trong nhà cũng đồng ý hai người làm hôn lễ.

Cuộc sống sau hôn nhân thực ngọt ngào , chưa tới hai tháng sau nàng mang thai . Người trong nhà hưng phấn chưa lắng xuống vì nàng mai thai thì tin tức quốc gia khôi phục lại thi đại học xuống đến đây, Cố Chí Quốc đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt liều mạng học tập cuối cùng cũng thi đậu đại học trở về thành phố.

Lẽ ra Thẩm Băng Nguyệt tốt ngiệp cao trung cũng có thể thi đại học nhưng nàng lại mang thai , Thẩm Băng Nguyệt lo sợ Cố Chí Quốc thi đậu đại học trở về thành phố liền không cần nàng ,chuyện thanh niên trí thức trở về thành phố một đi không trở lại cũng không thiếu.

Cố Chí Quốc đối với nàng cũng có ý , sợ nàng âu sầu không an tâm liền chủ động yêu cầu bổ sung giấy đăng ký kết hôn hơn nữa hứa hẹn nhất định sẽ trở về chuyển hộ khẩu của nàng vào thành phố.

Về sau Cố Chí Quốc cũng thường xuyên viết thư và gửi tiền về , thời điểm được nghỉ cũng trở về xem nàng , Thẩm Băng Nguyệt thấy được dụng tâm của chồng đối với tương lai tràn ngập mong đợi

Năm 77 bỏi vì mang thai nên nàng không có tham gia thi đại học . Năm 78 bởi vì sanh hài tử nên nàng lại bỏ lỡ. Tuy rằng có tiếc nuối nhưng nàng không hề hối hận , nữ nhi là kết tinh tình yêu giữa nàng và chồng , nàng sao có thể oán giận được chứ .

Bởi vì hài tử còn nhỏ , không đi xa nhà được cho nên nàng vẫn không thể vào thành phố đoàn tụ với chồng được nhưng hai người vẫn có tư tưởng chung là khắc khổ học tập văn hóa tri thức vì một ngày thi đậu đại học cùng chồng..



Vào đầu mùa hè năm 79 , nàng bởi vì buồn bực học tập không được như ý liền đi ra hồ nước trong thôn cho đỡ bức bối , không nghĩ tới trượt chân rơi vào trong hồ , sau khi được cứu lên liền hôn mê bất tỉnh được chuyển lên trạm xá, bác sỹ liền nói nàng không còn nguy hiểm j nên cho về nhà , sau một đêm linh hồn liền chuyển thành Thẩm Băng Nguyệt hiện đại .

Chờ Thẩm Băng Nguyệt đem ký ức của tiểu cô nương dung nạp , ý thức dần dần thanh tinh. Nàng mở mắt , ngồi dậy , xoa xoa tay chân đang tê dại , nàng bây giờ còn chưa rõ lắm vì cái gì mà nàng xuyên qua , xuyên đến một gia đình nông thôn năm 70.

Đối với chuyện xuyên qua nàng có chút không thể tiếp thu, ai gặp chuyện đếu cũng không thể tiếp thu nổi, cảm xúc vô cùng mâu thuẫn. Đột nhiên mất hết người thân , bạn bè cùng sự nghiệp . bất kỳ ai cũng không thể không băn khoăn được.

Thẩm Băng Nguyệt cũng biết sự bất lực của mình chỉ là cái cớ thôi , nàng cũng đã xem qua không ít tiểu thuyết không có thấy ai có thể xem xuyên qua như một chuyến xe rồi có thể trở lại thời đại của mình . Nhưng cũng may nàng chỉ là một cô nhi nên không có j vướng bận cả .

Nghĩ đến tiểu thuyết , ánh mắt nàng liền sáng lên , sao thấy tình tiết quen thuộc như vậy. Sau khi xâu chuỗi đây chính là một quyển tiểu thuyết Vip trên trang web Tấn Giang.

Nàng trước kia công tác trong nghành hóa học , thực hiện nghiên cứu số liệu rất nặng nề liền rất thích xem tiểu thuyết internet để giải tỏa đầu óc , nàng thường xuyên vào trang web Tấn Giang . Đây chính là quyển tiểu thuyết nàng xem từ đầu đến cuối vì nữ phụ pháo hôi trùng họ trùng tên với nàng, vì nhân vật này nàng mắng tác giả không biết bao nhiêu lần , còn đánh giá kém . Không có lẽ vì việc này mà nàng xuyên qua chứ ? Ngọa tào , đen đủi quá đi …

Đây là quyển tiểu thuyết niên đại , nam chủ chính là Cố Chính Quốc, nguyên chủ chính là vợ trước sớm qua đời.

Trong sách viết nguyên chủ rơi xuống nước do không được cấp cứu kịp thời liền bỏ mạng, Cố Chí Quốc tay ôm con mà đau xót không thôi , oán trách người nhà nguyên chủ không có chiếu cố cho tốt , khăng khăng muốn đem con gái về trong thành phố nhưng người trong nhà nguyên chủ đâu an tâm đem cháu ngoại giao cho hắn, người ta nói có mẹ kế khác nào có cha dượng mà. Bọn họ đã vô cùng hổ thẹn với nguyên chủ vì không tận lực cứu nàng nhiều hơn, lúc đó chuyển lên bệnh viện huyện thì nguyên chủ đã không phải tuổi còn trẻ mà rời xa nhân thế cho nên mặc kệ thế nào thì họ cũng muốn chiếu cố thật tốt cho cốt nhục duy nhất của con gái mình.

Hai bên đều kiên trì bướng bỉnh không ai nhường ai cục diện đều lâm vào bế tắc. Lúc này nữ chủ xuất hiện , nàng là chị họ nguyên chủ cùng nguyên chủ quan hệ thật thân thiết.

Nàng đứng lên khuyên giải hai bên cùng tinh tế chiếu cố bé con cuối cùng cha mẹ nguyên chủ nhường một bước chính là đưa nữ chủ đi chiếu cố bé con , nàng là chị họ của con gái , hai người từ nhỏ thân thiết mà lớn lên, bọn họ rất tin tưởng nữ chủ .

Cứ như vậy nữ chủ liền theo Cố Chí Quốc vào trong thành phố, cuối cùng lâu ngày hai người sinh tình rồi kết hôn.