Chương 4

Lúc Doãn Như Nam tỉnh dậy, bên ngoài trời đã nhá nhem tối, cô cảm thấy khát không chịu nổi, liền ngồi dậy rót một cốc nước để uống.

Nước trong phích còn nóng, cô vừa thổi vừa uống, bỗng dưng cánh cửa nhè nhẹ mở ra, người đàn ông cao lớn thò đầu vào nhìn, nhìn trông thật buồn cười. Nhìn thấy anh như vậy, Doãn Như Nam liền bật cười.

Trước đây cô không biết anh luôn nhìn mình với ánh mắt thận trọng như vậy, lúc đó cô như thế nào mà lại không để ý đến điều này chứ.

Anh thấy cô đã dậy, liền cẩn thận bưng hai cái bát lớn đi vào.

"Vợ ơi, mẹ làm mì và canh gà cho em, lại đây ăn đi!"

Lý Tế Hoằng thấy vợ cười với mình, anh vui đến mức trái tim rạo rực hẳn lên. Miệng thì toe toét cười, càng nhìn vợ anh càng cảm thấy yêu vợ hơn.

Anh cầm một chiếc bàn nhỏ đặt lên trên giường, sau đó đặt hai cái bát lớn trước mặt Doãn Như Nam, lúc này bụng của cô kêu một cái, Doãn Như Nam xấu hổ nhìn Lý Tế Hoằng. Anh nhìn cô cười khúc khích, rồi đưa đũa cho cô.

"Em đói rồi đúng không? Mau ăn nhanh đi. Đều là đồ ăn ngon cả. Ăn nhiều một chút để bồi bổ cho cơ thể!"

Sức ăn của Doãn Như Nam có chút yếu, cô uống nửa bát canh gà, ăn nửa bát mì với phần lớn đùi gà, thì không ăn nổi nữa.

"Em không ăn được nữa, anh ăn đi!"

Doãn Như Nam cảm thấy hơi ngại, ở thời đại này, dù là bột mì trắng hay thịt gà đều là những thực phẩm có giá trị. Lúc cô sinh con cũng là lúc nhà nước cải cách, những đồ này cũng không dễ dàng có được.

Nhưng từ khi cô ở cữ, những loại thực phẩm này hầu như được ăn mỗi ngày.

"Anh không ăn đâu, em mau ăn đi!”

Lý Tế Hoằng lắc đầu, trong lòng cảm thấy rất hài lòng, cô vợ nhỏ đây là đang biết đau lòng anh. Lý Tế Hoằng vui vẻ nghĩ, nhưng nhìn những món ăn bổ dưỡng này, tự nhiên Lý Tế Hoằng không muốn ăn.

"Anh mau ăn đi, hiện tại còn phải ra đồng làm việc nữa, sẽ rất mệt!"

Doãn Như Nam có chút lo lắng, lúc này đàn ông trong gia đình đều phải làm việc chăm chỉ hơn, nhà nào có điều kiện hơn sẽ đều để đồ ăn ngon cho người đàn ông. Tất nhiên những người phụ nữ cũng rất chăm chỉ làm việc, nhưng phần lớn bọn họ đều là người khắt khe với bản thân mình. Chỉ có nhà nào quan tâm người phụ nữ của mình, thì người phụ nữ đó sẽ có cuộc sống tốt hơn.

Nhưng ở thời đại này, mọi người gần như giống nhau, vật chất khan hiếm, nhà nào cũng khó khăn như nhau.

"Không cần đâu, trong nhà có thịt, anh đã ăn rất nhiều rồi, cái này là dành cho em!"

Lý Tế Hoằng không đành lòng ăn, con gà này là gà lôi được anh săn suốt một đêm trên núi. Theo lý mà nói, anh không nên đi săn vào thời điểm gà lôi đang ấp trứng, thế nhưng cô vợ nhỏ của mình quá gầy, anh có chút không nỡ khi nhìn thấy cô như vậy…

Hơn nữa, khi anh nói trong nhà có thịt để ăn, lời nói này đương nhiên là nói dối. Thời buổi này cuộc sống nhà nào cũng khó khăn, thì lấy đâu ra thịt chứ.

"Anh ăn nhanh đi, nếu anh không ăn thì ngày mai em không ăn cơm nữa đâu!"

Doãn Như Nam liền dùng chiêu này để uy hϊếp anh.

Mỗi khi vụ mùa đến, người nông dân ai nấy cũng đều gầy đi rất nhiều.

Trong lòng Lý Tế Hoằng ấm áp lâng lâng như được ai đó nâng lên. Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy vui vẻ, cầm cái bát trước mặt vợ lên ăn.

Bởi vì nhìn thấy Doãn Như Năm ăn uống rất ngon miệng, cho nên ngày hôm sau anh nấu ăn cũng cẩn thận hơn. Ban ngày Lý Tế Hoằng và những người đàn ông trong gia đình phải ra đồng làm việc. Chỉ còn lại ông nội, bà nội cùng mẹ anh ở nhà, thật ra trước đó ông nội cũng ra đồng làm việc, nhưng Lý Tế Hoằng lại sợ mấy người phụ nữ trong nhà không xoay sở kịp với Tiểu Nghệ, nên ông đành phải ở nhà.

Khi Sở Thúy Hoa bưng chậu nước ấm đi vào, nhìn thấy Doãn Như Nam ngồi trên giường chọc tay vào khuôn mặt mũm mĩm của con trai.

Đứa trẻ này rất ngoan, không hay khóc nháo, lại còn thích cười. Mặc dù còn bé chưa thể cười phát ra tiếng, thi thoảng không kiểm soát tốt nét mặt của mình, nhưng có thể thấy tâm trạng của cậu khá tốt.

Có lẽ là vì bị mẹ chọc vào má cho vui nên nhóc cũng cười, điều này làm cũng làm tâm trạng Doãn Như Nam cảm thấy vui vẻ hơn!

"Con đang tìm đường chết sao? Vừa mới sinh con xong, mau nằm xuống đi. Hai cái con bê con này đã làm thân thể con yếu đi nhiều rồi, hiện tại đừng ngồi nhiều, mau nằm xuống đi.“

Sở Chi Hoa nhìn chằm chằm cô mà nói, bà ấy có dáng người cao gầy, giọng nói rất lớn, khi nói chuyện tạo cho người ta một cảm giác rất cứng rắn, cũng thích chứi bới người khác nữa. Dù là khi quan tâm đến người khác, thì giọng nói của bà ấy cũng không dễ nghe lắm. Cho nên kiếp trước Doãn Như Nam rất sợ bà ấy.

Doãn Như Nam ngoan ngoãn leo lên giường nằm.

Thời tiết đầu xuân cũng không lạnh lắm, nhưng vì Doãn Như Nam đang ở cữ nên trong phòng ấm áp hơn bình thường, giường cũng rất ấm nên Doãn Như Nam nằm dưới chăn cảm thấy toàn thân ấm áp, rất thoải mái.

"Con nằm ngoan đi nhé, cũng không cần phải ngồi chăm con đâu. Nhà chúng ta đông người, cho nên hai đứa nhóc này ai cũng có thể chăm được chúng hết. Bây giờ con chỉ cần chăm sóc thân thể thôi, tên khốn Lý Tế Hoằng kia, đúng là cái loại tϊиɧ ŧяùиɠ lên não không biết thương vợ mình gì cả, con mới có bao nhiêu tuổi chứ đã để mang thai rồi. Đối với thân thể con hiện tại không tốt chút nào, lại còn mang theo hai cái con bê con nữa. Chúng cũng giống cha mình, thời điểm sinh hai đứa cũng thật là dày vò mà, cho nên tốt nhất sau khi sinh không nên để mắc bệnh, con phải chăm sóc mình thật tốt nhé, nếu không mẹ sẽ đánh gãy chân cún của con đó!”

Sở Thuý Hoa vừa nói vừa đặt ấm nước xuống.

"Mẹ nói cho con biết, phụ nữ trong thời gian ở cữ đều phải bảo dưỡng cho tốt, nhất là những người đã chịu nhiều sự hao tổn thể lực như con. Nếu không sau này sức khoẻ cử con sẽ tệ đi rất nhiều, hãy nhìn những người phụ nữ trong làng đi, nếu không phải lúc còn ở cữ bị mẹ chồng dày vò cay nghiệt, thì tại sao khi về già sức khoẻ của họ lại kém như vậy chứ. Chỉ cần là những ngày mây mù, hay những ngày mưa, thì thân thể đều đau nhức như muốn chết. Nhưng hãy nhìn mẹ đi, dù mẹ đã sinh ba đứa con, nhưng mẹ đâu có bị đau chỗ nào đâu, cho nên con phải ở cữ cho thật tốt. Con dâu, con có nghe thấy không?"

Sở Thuý Hoa cứ tiếp tục nói huyên thuyên.

Dưới tâm chăn, Doãn Như Nam ngoan ngoãn gật đầu.

"Con nên cảm thấy may mắn khi gặp được bà mẹ chồng như ta đó. Để mẹ kể con nghe, đối với một người mẹ chồng như ta, trong mười dặm tám thôn này không có ai tốt hơn mẹ đâu, ngoại trừ bà nội của con!"

Sở Thuý Hoa vui vẻ khen ngợi mình, Doãn Như Nam nghe thấy vậy liền bật cười.

"Đúng vậy! Ngoại trừ bà nội ra, mẹ là người mẹ chồng tốt nhất trong mười dặm tám thôn!"

Sở Thuý Hoa rất tự hào vì điều này.

"Bà nội của con đương nhiên là một người rất, lời nói của bà ấy cũng rất nhẹ nhàng dịu dàng, mẹ không thể so sánh được với bà ấy được!"

Sở Thuý Hoa cười dịu dàng nói.

Bà cũng là từ con dâu rồi mới thành mẹ chồng, hiện tại sức khỏe của mẹ chồng bà rất tốt, từ thời còn trẻ bà ấy đã chăm sóc bản thân rất chu đáo, nói năng thì lại nhẹ nhàng, tình cảm. Còn bà thì luôn nóng nảy nên tính tình rất hung dữ, cho nên mỗi lần nói chuyện với mẹ chồng, bà đều vô thức hạ giọng, sợ doạ đến mẹ chồng.

Rồi đến khi bà làm mẹ chồng, bà không bao giờ nghĩ rằng gia đình mình lại may mắn tìm được một cô con dâu hiền lành như vậy.

"Mẹ không làm phiền con nữa, để mẹ bế cục cưng một lát đi, con nằm ngủ một lát đi~”

Nói xong, bà bế Lý Phó Hành rời đi, Doãn Như Nam bất chợt chớp mắt, sau đó cười khúc khích, tại sao trước đây cô không nhận ra mẹ chồng mình lại dễ thương như vậy?

Sau đó cô ngoan ngoãn nằm trên giường, nằm dưới chăn vừa ấm áp vừa thoải mái, cô vô thức chìm vào giấc ngủ.

Giữa trưa Lý Tế Hoằng trở về nhà, rửa mặt mũi tay chân sạch sẽ liền mang cơm trưa Doãn Như Nam.