Chương 9

Cô đơn giản thu dọn hành lý, ngoại trừ vài bộ quần áo cùng với mấy quyển sách giáo khoa cấp ba, còn có năm đồng mà cha nuôi lén lút đưa cho khi cô rời nhà ra đi.

Cô cẩn thận đặt tờ năm đồng duy nhất vào trong túi, trong lòng thầm nghĩ: Chuyện giữa mình và Thẩm Trình vẫn cần phải nhanh chóng giải quyết, nếu không càng chậm trễ sẽ càng phiền phức.

Cô đứng dậy ra khỏi nhà nghỉ, đi đến công hội trong trí nhớ.

Chỉ là đến gần mới phát hiện có rất nhiều người đang bận rộn dọn khuâng đồ đạc, thấy có người khiêng đồ ra khỏi cửa, cô đành phải nghiêng mình sang một bên, định nhường cho bọn họ bê đồ ra ngoài trước sau đó cô mới bước vào tìm người.

Nhưng không nghĩ tới chiếc bàn cũ kiểu cũ mà họ đang bê không bịt kín cửa tủ, đồ bên trong rơi ra ngoài, Cố Y Y theo bản năng đi nhặt đồ rơi xuống nhưng kết quả lại bị vết rách ở góc bàn quệt vào ngón tay, máu chảy ra ngay lập tức.

Mấy người kia đang khiêng bàn cũng giật mình, bọn họ không nghĩ tới việc đồ bên trong sẽ rơi xuống, nhìn thấy bàn tay Cố Y Y chảy máu, người đi phía sau tự trách nói: “Đồng chí, tay của cô chảy máu rồi, cô có muốn đi tới bệnh viện công chức băng bó lại không?”

Cố Y Y liếc nhìn ngón tay đang chảy máu của mình, vội vàng nói: “Không sao, không sao đâu, chảy một tí máu ấy mà, lát nữa sẽ ổn thôi.”

Cô cố nén đau, lấy từ trong túi ra một cái khăn tay, định dùng nó để cầm máu, mọi người đều đang bận nhìn bàn tay bị thương của cô, không ai để ý máu của Cố Y Y vừa rồi nhỏ xuống một hạt châu đen không đáng chú ý từ trong bàn rơi ra.

Lúc Cố Y Y lấy khăn ra khỏi túi, hạt châu kia biến thành một tia sáng trắng bắn vào đầu ngón tay cô, tốc độ nhanh đến mức không ai phát hiện ra.

Cố Y Y chỉ cảm thấy vừa rồi có thứ gì đó xẹt qua, sau đó thấy một luồng khí mát lạnh từ ngón tay truyền vào, nhưng cô nhìn xuống thì lại không phát hiện ra điều gì, chỉ cho rằng đó là ảo giác của chính mình.

Lúc này, một nhân viên công tác khác ở bên cạnh mới cắt ngang: “Đồng chí, tôi thấy cô rất lạ mặt, cô qua bên này có việc gì à?”

Cố Y Y tùy ý nói: “Tôi qua đây tìm đồng chí công đoàn.”

Người đàn ông nhìn cô hơi kỳ quái, thầm nghĩ: Hầu hết mọi người trong nhà máy đều biết hôm nay Tiểu Bạch Lâu chuyển nhà không xử lý công việc, vậy tại sao cô gái này lại tới đây tìm người?