Chương 2

Lại đơn giản dặn dò vài câu, lúc này mới rời đi.

Bây giờ Cố Y Y có hơi bàng hoàng, có điều kiếp trước cũng đọc không ít tiểu thuyết thể loại trọng sinh, xuyên qua giải buồn, mình hẳn là sống lại rồi?

Nhìn tình hình hiện tại này, còn là về tới lúc vừa đến khu nhà của xưởng máy móc, bị đứa con riêng Thẩm Hướng Dương đẩy xuống cầu thang.

"Nhà Thẩm Trình, đứa bé Hướng Dương kia cũng do bị người khác xúi giục, em cũng đừng chấp nhặt với nó."

Hiện tại trong đầu Cố Y Y đang hò hét loạn lên, cũng coi như là nghĩ ra người phụ nữ này là ai, nhưng vẫn làm bộ không quen biết nói: "Chị là?"

Trên mặt đối phương lộ ra nụ cười giản dị: "Chồng chị là lão Điền, với Thẩm Trình nhà em đều là tổ trưởng phân xưởng số ba, nếu không phải nhiệm vụ trong xưởng nặng nề, Thẩm Trình không xin nghỉ được, bảo chị ở đây tạm thời chăm sóc em gái một chút, em gọi chị chị dâu Điền là được."

Trong lòng Cố Y Y khinh thường ‘hừ’ một tiếng: cái gì mà không xin nghỉ được, sợ là tên đàn ông cặn bã đó cố ý tìm cớ.

Thế nhưng bây giờ cô cũng không có tâm tình nghiên cứu mấy thứ này: "Chị dâu Điền, em còn hơi choáng đầu, muốn ngủ tiếp."

Chị dâu Điền cho rằng Cố Y Y còn đang giận đứa con riêng: "Được, em ngủ tiếp đi, chị về nhà nấu cơm trước, lát nữa đưa cơm cho em."

Cố Y Y nói cám ơn rồi nhắm hai mắt lại.

Nghe thấy người rời đi, lúc này cô mới hoàn toàn thả lỏng, nghĩ đến tên rác rưởi Thẩm Trình kia, nghĩ đến mấy thằng con và con gái riêng ăn cháo đá bát kia, thực sự hận không thể ngàn đao bầm thây bọn họ.

Đời trước, bởi vì không sinh được con, bản thân bị người nhà chồng ghét bỏ cả đời, bị đứa con trai con gái riêng kia trào phúng, nguyền rủa, ức hϊếp cả đời, vì cái nhà kia mà chịu khổ, bị liên lụy trả giá cả đời.

Có thể quay đầu lại mới biết, cô bị được lợi dụng một triệt để, thì ra mình chính là trò cười.

Nghĩ đến tất cả những gì mình đã trải qua đời trước, cô không khỏi che mặt khóc rưng rưng, tự phát tiết gần đủ rồi, lại không khỏi cười ra tiếng.

May là lần này trong phòng bệnh không có những người khác, nếu không, vừa khóc vừa cười, người khác không phải sẽ coi cô là bị bệnh thần kinh hay sao.

Nhìn hoa đào ngoài cửa sổ nở rộ, cô đưa tay nhéo mạnh bắp đùi mình một cái, cơn đau xót ruột làm cho cô xác định rằng mình thật sự sống lại.