Chương 18: Trừ khi bọn họ vứt hết mặt mũi đi !

Sắc mặt Tô Vũ Ninh hơi trầm xuống, sợ hãi lùi lại một bước:

"Tôi không có, tôi nào dám uy hϊếp anh? Tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi. Hôm qua khi trưởng thôn phân xử, thì nhà các người đã đưa cho tôi một đồng tiền, và kể từ giờ trở đi Tiêu Mặc Hàn sống hay chết đều không liên quan đến Tiêu gia mấy người nữa.

“Nhưng nếu anh nhất quyết đòi lại một đồng này, Tiêu Mặc Hàn sống hay chết tôi cũng không quản được. Đến lúc đó hậu quả như thế nào, Tiêu gia mấy người không thoát được đâu.”

Tiêu Phù Quý nắm lấy cánh tay cô, dùng sức đẩy mạnh một cái: "Cô…, xem như cô lợi hại, để tôi xem cô và Tiêu Mặc Hàn có thể trụ được bao lâu.”

Lưng của Tô Vũ Ninh va vào khung cửa, đau đến nỗi cô nước mắt bật ra lúc nào không hay.

Tên khốn này! ! !

Tiêu Phú Quý phủi tay đi rồi đi vào nhà kho.

Nhân viên đứng sau quầy lúc này mới dám tiến tới hỏi: “Cô không sao chứ?”

“Tôi không sao.” Tô Vũ Ninh lắc đầu: “Cho tôi một cân dầu cải, tôi có tem dầu, bao nhiêu tiền vậy?”

"Hai xu." Người bán hàng nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái: "Cô thật sự cùng Tiêu Mặc Hàn tách khỏi Tiêu gia sao?"

“Đúng vậy! Ngày hôm qua mọi người trong thôn đều chứng kiến" Tô Vũ Ninh gật đầu.

"Nghe nói Tiêu Mặc Hàn bị thương nặng lắm à, về sau cũng không thể đứng dậy được, có thật không thế?"

Hai mắt Tô Vũ Ninh đỏ hoe, khuôn mặt nhỏ có chút buồn bã: "Chị đừng hỏi, tôi phải đi rồi.”

“Haizz, thật đáng thương.” Người bán hàng nhìn theo bóng lưng cô rồi lắc đầu.

Tô Vũ Ninh chớp mắt, quay người lại.

“Chuyện hôm nay chị đừng nói cho người ai biết, cũng là tôi có lỗi đi, người ta đều nói còn bố còn mẹ thì không ai lại phân gia cả. Chỉ có mình tôi vừa mới gả vào nhà họ Tiêu, đã ầm ĩ đến nỗi phải phân gia rồi. Tiêu Phú Quý có bất mãn với tôi cũng là điều bình thường.“

“Cô bị ngốc sao?" Người bán hàng mím môi: “Được, tôi hiểu mà. Đừng lo, tôi sẽ không nói cho ai chuyện ngày hôm nay đâu. "

Sau khi Tô Vũ Ninh rời khỏi Cung Tiêu Xã, người bán hàng mới thở dài một tiếng nói:

"Con bé này cũng ngốc quá. Chẳng trách nhà họ Tiêu lại chọn cô ấy kết hôn với Tiêu Mặc Hàn. Đây rõ ràng là ức hϊếp người quá đáng.”

Người bán hàng này là một người nổi tiếng lắm chuyện trong Cung Tiêu Xã, chỉ vì bố cô ta là đại đội trưởng, cho dù cô ta có nói gì đi nữa thì cũng không ai dám làm gì cô ta cả.

Tô Vũ Ninh đặc biệt dặn dò cô ta không được nói cho ai biết, cũng chỉ để gây ấn tượng với cô ta, mục đích chính là truyền tin này càng sớm càng tốt.

Hiện tại cô vẫn chưa đủ lực để có thể đấu lại Tiêu Phú Quý, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ để yên mọi chuyện. Bây giờ Tiêu Phú Quý chỉ có chờ chết chìm trong nước bọt của người dân trong thôn mà thôi.

Sau khi ra Cung Tiêu Xã, Tô Vũ Ninh nhặt hai hòn đá bên đường bỏ vào túi áo, chuyện của Tiêu Phù Quy khiến cô nhớ ra rằng trong thôn này có rất nhiều người muốn ức hϊếp nguyên chủ.

Thân thể này bây giờ yếu đến mức chạy cũng không chạy nổi, nếu thật sự gặp phải kẻ xấu thì chỉ có thể để bị đánh mà thôi.

Trở về đến thôn, cũng là lúc mặt trời lặn. Không biết hiện tại là mấy giờ rồi, mà mọi người trong thôn vẫn đang làm việc, hình như chưa có mấy ai về nhà.

Nhân lúc mọi người còn chưa tan làm, Tô Vũ Ninh vội đi vào núi, xem cái bẫy kia hoạt động như thế nào.

Vận may không tồi, cái bẫy nhỏ đã bắt được một con thỏ.

Cô xé một mảnh góc áo, buộc chân con thỏ nhỏ bị thương vì bẫy kẹp lại, sau đó cho vào giỏ. Rồi quay qua hái ít rau rừng.

Chỉ mới một lúc thôi mà cô đã hái đầy một giỏ rồi.

Cô kiểm tra qua một lượt, chắc chắn con thỏ đã được rau rừng lấp kín, rồi mới dám xuống núi.

Vừa đi tới chân núi, thì thấy mọi người trong thôn đã tan làm, đang đi về.

Có người nhận ra cô, giơ tay chào cô. Tô Vũ Ninh có chút ngạc nhiên, theo cô biết nguyên chủ vốn là người tàng hình ở trong thôn, cũng không có thân thiết với bất kỳ ai.

Vốn dĩ cô sẽ nghĩ sẽ mãi làm người tàng hình ở thôn này cũng tốt, ai ngờ lại đột nhiên lại có người vẫy gọi nhiệt tình, khiến cô hơi bất ngờ.

“Con dâu Tiêu gia, cô đi vào trong núi sao?”

Tô Vũ Ninh gật đầu: “Vâng, tôi đi hái chút rau rừng.”

“Nhà họ Tiêu kia phân gia không chia lương thực cho vợ chồng cô sao?” Có người nghi ngờ hỏi.

Tô Vũ Ninh vội vàng lắc đầu: “Có chia ạ, nhưng rau tươi không để được lâu, mà rau trong vườn chưa kịp mọc, tôi lên núi hái mấy loại rau rừng về để có thêm cái ăn.”

“Rau trong vườn sao? Hôm qua tôi tận mắt nhìn thấy bà Tào từ sân sau nhà cô xách một túi rau to đi ra, chắc chắn là bà ta đã hái hết rau mang về nhà mình rồi.”

“Đứa nhỏ này cũng thật ngốc, lại còn nói tốt cho nhà họ Tiêu nữa chứ.”

"Tiêu gia này là đang ức hϊếp người quá đáng mà.”

"Tội nghiệp cô bé nhà họ Tô kia, không biết sau này sẽ phải làm sao?"

"..."

Một nhóm phụ nữ cùng mẹ chồng tụ tập dưới gốc cây buôn chuyện. Tô Vũ Ninh nghe loáng thoáng mấy lần, xem ra mọi người đều đang nhiệt tình đồng cảm với cô.

Mọi người đang chờ xem cô sẽ sống sống như thế nào trong thời gian tới.

Tốt thôi, ít nhất có sự thông cảm này, nhà họ Tiêu sẽ không tìm cô gây phiền trong thời gian này.

Trừ khi bọn họ vứt hết mặt mũi đi!