Chương 16: Hình vẽ này khá rõ ràng

"Thật ngại quá." Thím Tiết nhìn con cá, cảm thấy có chút ngại ngùng:

"Thím sống ở đây mấy chục năm rồi, không nghĩ tới cá ở sông này lại béo như vậy. Tô nha đầu cũng thật may mắn nha."

“Cũng phải cảm ơn anh Tiết đã làm giúp cháu cái cần câu này.”

Cô mỉm cười chuẩn bị rời đi: "Phải rồi thím Tiết, hai ngày nữa sẽ có buổi họp mặt lớn, thím có thể gọi cháu đi cùng được không?"

"Chuyện này có gì mà không thể? Cứ ở nhà đợi, khi nào đi thím sẽ qua gọi cháu.” Thím Tiết vui vẻ đồng ý.

Thấy thím ấy đồng ý, Tô Vũ Ninh quay người đi về nhà.

Vừa bước vào cửa, đã thấy Tiêu Mặc Hàn đang chống nạng đi lại trong sân. Trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, khi nắng chiếu vào trông đặc biệt nam tính!

Có thể là do ở thời đại kia cô đã nhìn thấy quá nhiều đàn ông trang điểm, làn da trắng hồng. Cho nên khi nhìn thấy Tiêu Mặc Hàn như thế này, cô liền cảm thấy anh đặc biệt hấp dẫn.

Tâm trạng của Tô Vũ Ninh trong nháy mắt liền trở lên vui vẻ, cô bước nhanh lại gần,vô thức giơ tay áo lau mồ hôi trên trán anh: “Nắng buổi trưa có độc, không nên đứng dưới nắng quá lâu."

Nói xong cô đi vào bếp, con cá của cô đã vớt ra khỏi nước quá lâu, nếu không thả nó vào nước ngay thì sẽ chết mất.

Nhìn thấy động tác không thể tự nhiên hơn của cô, tâm trạng căng thẳng của Tiêu Mặc Hàn cũng được buông lỏng hơn.

Vừa rồi Tô Vũ Ninh chạm vào nạng trong lúc tập đi của Tiêu Mặc Hàn, thực sự lúc đó anh hơi xấu hổ.

Có lẽ lòng tự trọng của anh ấy trỗi dậy quá mạnh mẽ, nên không muốn chuyện như buổi sáng hôm nay lặp lại một lần nào nữa.

Tô Vũ Ninh nào biết anh đang nghĩ gì, uống một ngụm nước xong cô định đi nấu cơm. Buổi trưa sẽ làm món cá kho, buổi tối thì nấu canh cá

Bây giờ phải tẩm bổ cho Tiêu Mặc Hàn, nhưng hiện tại ở nhà không có thịt, quan trọng hơn là cô không có tiền. Xem ra trước tiên phải nghĩ cách kiếm tiền đã, sau đó mới có thể mua đồ ăn ngon được.

Ở sân sau trồng một ít rau củ, Tô Vũ Ninh nhìn thoáng qua, phát hiện ngoại trừ mấy cái hành lá cùng một ít ớt, những thứ khác đều đã bị nhổ hết sạch.

Tào Kim Hoa thật là keo kiệt!

Cô thở dài một cái, xem ra bữa trưa nay chỉ có món cá, không có rau ăn kèm rồi.

May mắn thay, kỹ năng nấu ăn của cô khá tốt, Tiêu Mộ Hàn hôm nay đã ăn hai bát cơm, Tô Vũ Ninh lại xới một bát nữa đưa cho anh: "Tôi hình như nấu hơi nhiều cơm, cũng không biết bình thường anh ăn bao nhiều, cho nên hãy ăn nhiều một chút nhé.“

Tiêu Mặc Hàn biết cô đang nói dối, buổi sáng nấu mì cũng đã nói như vậy, thật ra cô sợ anh ăn không no.

Điều này khiến Tiêu Mặc Hàn cảm động một hồi: “Ba bát cơm là đủ rồi.”

“Ừm, tôi nhớ rồi, lần sau tôi sẽ nấu lượng gạo như vậy.”

Tô Vũ Ninh mỉm cười, nhanh chóng đặt bát xuống: "Anh ăn hết cá đi. Tôi không muốn để thừa thức ăn đâu. Buổi tối chúng ta sẽ ăn canh cá.”

“Sáng nay cô cũng Tiết Nhị Cẩu đi ra ngoài chỉ để bắt cá sao?”

"Không phải bắt, mà là câu cá. Tôi nhờ anh Tiết làm hộ cái cần câu." Tô Vũ Ninh mỉm cười với anh.

"Nhân tiện, tôi quên nói với anh. Hôm qua, nhà họ Tiêu bên kia chia cho chúng ta một ít tiền mặt, phiếu dầu, phiếu vải. Ở nhà chúng ta không có xăng, nên tôi sẽ đi mua một ít. Buổi chiều anh đưa cho tôi phiếu dầu, tiền và phiếu vải nhé.”

“Được.” Tiêu Mặc Hàn vui vẻ đồng ý: “Như tôi đã nói, nếu trong ba tháng này cô có yêu cầu gì, nếu trong khả năng của tôi thì tôi nhất định sẽ làm.

Tiêu Vũ Ninh cười cười: “Ồ, vậy thì tôi muốn anh giúp tôi chế tạo một cái bẫy, anh có thể làm được không?"

“Cái bẫy sao?” Tiêu Mặc Hàn kỳ quái liếc nhìn cô, chắc anh không ngờ cô lại nói ra yêu cầu như vậy.

Tô Vũ Ninh cầm một cây gậy, bắt đầu tuỳ ý vẽ trên mặt đất, chẳng mấy chốc một cái bẫy nhỏ đã được hoàn thành.

“Là như vậy, anh có thể làm được không?”

Đó là một cái bẫy nhỏ để bắt thỏ và gà, tất nhiên nếu làm cái bẫy lớn hơn thì có thể bắt được lợn rừng.

Tiêu Mặc Hàn nhìn qua rồi nói: "Có thể làm được, nhưng tôi cần phải có dụng cụ."

"Tôi thấy trong góc đằng kia có chút phế liệu lúc xây nhà còn sót lại. Anh cần những gì, tôi có thể đi tìm cho anh."

“Một tấm gỗ và dây sắt.” Tiêu Mặc Hàn nhìn chằm chằm vào hình vẽ cái bẫy, có chút tự hỏi làm sao Tô Vũ Ninh có thể hiểu được những điều này. Hình vẽ này khá rõ ràng.

Tô Vũ Ninh tìm được vật dụng cần dùng, quay lại nói: "Trước kia tôi đọc trong sách nói rằng thứ này có thể bắt được thỏ, nhưng không biết có hữu dụng không?”

“Sách gì?” Tiêu Mặc Hàn làm bộ thản nhiên hỏi.

Tô Vũ Ninh biết hắn sẽ hỏi: "Tôi không biết nữa, sách đó mượn của Chu Chỉ Thanh, không có bìa. Tôi cũng không đọc được mấy chữ, chỉ có thể hiểu được chút hình minh hoạ.”

“Hôm khác lại mượn về cho tôi xem qua nhé.”