Chương 14: Giọng cô ấy rất dễ nghe, nhưng lại có chút trà xanh

Sau khi ở nhà họ Tiết trở về, vừa đi đến cổng nhà họ Tiêu, cô liền nghe từ trong sân có tiếng nói chuyện.

“Anh Tiêu, đây là bánh xèo hành lá mẹ em làm, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.” Là giọng của một cô gái, thanh âm rất dễ nghe.

” Em nghe ba em nói, Tô Vũ Ninh náo loạn ầm ĩ với Tiêu gia bên kia đòi phân gia. Ban đầu em còn nghĩ rằng cô ta muốn cùng anh sống thật tốt, nhưng em không ngờ rằng sáng sớm hôm nay cô ta đã chạy đi tìm Chu Chỉ Thanh rồi.”

Có chút mùi trà xanh!

Tô Vũ Ninh sắc mặt tối sầm, Tiết Nhị Cẩu tức giận, đang định đưa tay đẩy cửa thì bị Tô Vũ Ninh kéo lại.

“Ở lại đây nghe đã, cũng khá thú vị.”

Tiết Nhị Cẩu không hiểu cô định làm gì, nhưng cũng không đẩy cửa nữa.

Tiêu Mặc Hàn từ đầu đến giờ vẫn chưa lên tiếng, chỉ có mình cô gái kia tự mình nói chuyện.

“Anh Tiêu, sao anh không ăn? Mau ăn đi, buổi trưa em sẽ mang đồ ăn đến anh. Cho nên anh đừng lo, cho dù Tô Vũ Ninh không quan tâm đến anh, thì từ nay về sau em sẽ chăm sóc anh. Vết thương của anh chắc chắn sẽ tốt lên.”

Mặt Lý Thuý đỏ bừng.

Cô ta đã thích Tiêu Mặc Hàn từ lâu, vốn tưởng rằng có thể gả cho anh, dù sao cô ta cũng là con gái của trưởng thôn, lại còn là y tá của bệnh viện trên trấn. Hơn nữa trong thôn, cô ta là người có ngoại hình xinh xắn hơn hẳn những cô gái khác.

Tiêu Măc Hàn không có lý do gì để không cưới cô ta.

Nhưng thật không ngờ rằng Tiêu Mặc Hàn lại bị thương, trở thành người tàn tật. Ngày anh được đưa từ bộ đội về, cô ta đã tận mắt chứng kiến bắp chân quấn băng gạc của anh đang chảy máu thấm ra bên ngoài.

Vị bác sĩ quân y đưa Tiêu Mặc Hàn về nói rằng chân anh bị gãy rất nặng, nếu có bình phục thì cũng sẽ bị tàn tật. Lúc ấy người đàn ông thân đầy máu, đôi mắt anh ta đờ đẫn mơ hồ, giống như một con diều không có linh hồn.

Chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó, khiến Lý Thuý nhanh chóng từ bỏ ý định muốn kết hôn với anh.

Sau đó cô ta trở lại bệnh viện trấn làm việc, từ đó cũng không gặp lại Tiêu Mặc Hàn nữa.

Hôm qua cô ta được nghỉ phép trở về thôn, nghe tin Tiêu Mặc Hàn đã kết hôn, cô ta đột nhiên cảm thấy có chút không cam lòng.

Sau đó, lại nghe được từ ba mình nói rằng Tiêu Mặc Hàn không sống được bao lâu nữa. Vì bị nhà họ Tiêu ngược đãi thành người không ra người. Cô ta nảy lên ý nghĩ đến thăm anh một chút, dù sao thì cô ta cũng đã thích anh ấy rất nhiều năm rồi.

Nhưng khi gặp lại anh, cô ta nhận ra rằng hiện tại anh khác hoàn toàn với những gì ba cô ta nói.

Ngoài việc gầy đi một vòng, tinh thần của Tiêu Mặc Hàn có vẻ rất tốt, đôi mắt sắc bén không còn lộ ra vẻ suy sụp, chán nản như trước, mà thay vào đó trông lãnh đạm cùng sâu sắc hơn.

Tiểu Mặc Hàn này so với trước càng hấp dẫn hơn, chỉ cần nhìn một cái cũng khiến Lý Thúy lại thêm mấy phần yêu thích anh.

Một khi Tiêu Mặc Hàn bình phục hoàn toàn, anh ấy chắc chắn sẽ mạnh mẽ hơn bất kỳ người đàn ông nào khác trong thôn.

Vậy làm sao anh có thể cưới cô gái xấu xí Tô Vũ Ninh kia?

Anh ấy hẳn nên cưới cô ta mới đúng.

Vẻ mặt của Tiêu Mặc Hàn vẫn không thay đổi, thậm chí còn không nhìn Lý Thúy:

“Nhờ cô gửi lời cảm ơn của tôi tới trương thôn, nhưng tôi đã ăn rồi. Bánh cô hãy mang về đi, buổi trưa cũng không cần mang cơm đến cho tôi.”

“Anh Tiêu, anh không phải nói dối em đâu. Em biết chắc chắn anh chưa ăn sáng. Tô Vũ Ninh còn đang vội đi gặp Chu Chí Thanh, làm sao cô ta có thời gian nấu ăn cho anh đúng chứ? Bánh này ngon lắm. Nào, anh ăn một miếng đi!”

Những lời này khiến Tiêu Mặc Hàn cau mày.

Lời nói này của Lý Thuý là đang nhắc nhở Tiêu Mặc Hàn rằng, Tô Vũ Ninh đã có người mình thích, còn việc cưới anh ấy là bần cùng bất đắc dĩ. Vì hiện giờ Tiêu Mặc Hàn chỉ là một người tàn tật, thì đương nhiên sẽ không có ai muốn thật lòng gả cho anh.

Điều này rõ ràng là sự thật, nhưng cô ta lại nói thẳng mà không quan tâm đến cảm xúc của Tiêu Mặc Hàn, đối với anh mà nói đây là đang hạ nhục anh.

Ngược lại trước đó, Tô Vũ Ninh là người chứng kiến anh trong tình trạng chật vật nhất, cũng chưa từng đề cập đến chuyện đám người Tiêu gia ngược đãi, để cho anh cả người trở nên hôi hám, cô ấy chỉ nói rằng mình mắc chứng sợ vi khuẩn.

Vì để cùng nhà họ Tiêu phân gia, không cẩn thận làm lộ tình trạng hiện tại của anh trước mặt mọi người trong thôn, cô ấy còn xin lỗi anh vì điều đó.

Rõ ràng sáng nay anh đã làm phiền cô, cô không những không ghét anh mà còn khen anh đẹp trai.

Sự tử tế vô tình được thể hiện này, chính là tính cách chân thật nhất của một con người.

Chỉ huy của anh từng nói, lòng tốt thực sự của một người không phải là sự cảm thông, mà là sẵn sàng đối xử với người khuyết tật như những người bình thường. Ông nói đây gọi là sự tôn trọng!

Tô Vũ Ninh rất tôn trọng anh.

Điều này khiến Tiêu Mặc Hàn có chút vui vẻ: “Không ăn, về sau cũng đừng tới đây nữa.”

“Em không đến thì ai nấu cơm cho anh ăn? Tiêu gia bên kia đã bỏ mặc anh rồi. Anh đang chông chờ vào Tô Vũ Ninh sao? Người như cô ta sẽ không bao giờ quan tâm đến anh đâu.”

Lý Thuý có chút tức giận, cô ta bỏ đi sự kiêu ngạo của mình để đến đây, muốn đối xử tốt với Tiêu Mặc Hàn một chút, nhưng anh ta lại không cần nó.

Đã thành người tàn tật rồi, sao còn kiêu ngạo như vậy?