Chương 39

Vợ của Lý Đại Hổ là Hoàng Ngọc Hoà và vợ của Lý Đại Hoà là Triệu Mỹ Hà đang định đứng dậy thì hai người đàn ông đồng thời mở miệng.

“Ngồi xuống!”

Ý tứ này rất rõ ràng, ý muốn hai người này tuyệt đối không được phép nhúng tay vào chuyện này.

Trong lòng Lý Đại Hổ và Lý Đại Hoà đều có cùng suy nghĩ, không chỉ trích hai chị em này về những việc ngu ngốc mà họ đã làm đã là cho mặt mũi, nhưng bây giờ họ tuyệt đối không thể lên tiếng nói giúp.

Hoàng Ngọc Hoà và Triệu Mỹ Hà tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, toàn bộ những lời muốn nói đều nuốt trở về.

Lý Phù Mãn nắm trong tay thanh gỗ càng ngày càng chặt. Đôi mắt đỏ của ông nhìn chằm chằm vào Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan phía sau Lý Phúc Thọ.

Lúc này bà Lý hướng về phía Lý Kim Phượng nói một câu: "Kim Phượng nha đầu, sao còn đứng đấy làm gì? Nhanh chóng giữ chặt ông nội ngươi lại, đừng để ông tiếp tục đánh hai chị nữa."

Lý Kim Phượng nghe được lời này trong lòng cười lạnh.

Không có chuyện gì thì luôn kêu cô là nha đầu vướng víu, nha đầu chết tiệt. Bây giờ có chuyện xảy ra lại kêu cô là người của Lý gia, kêu Lý Ái Cúc, Lý Ái Lan chính là chị cô. Đây đúng là thật không biết xấu hổ.

Lý Kim Phượng bất động thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn bà Lý.

Đôi mắt của Trương Tú Lan cũng đỏ hoe, trông như sắp khóc bất cứ lúc nào, cô ấy cũng nhìn Lý Kim Phượng nhưng vẫn không nói với con gái mình hãy tha thứ cho Ái Cúc và Ái Lan. Bởi vì lần này cô ấy có một linh cảm mãnh liệt rằng nếu lần này cô ấy yêu cầu con gái mình tha thứ cho Ái Cúc và Ái Lan, thì cô ấy và con gái sẽ không bao giờ thân thiết như trước nữa.

Lý Kim Phượng không nói gì, nên Lý Phúc Thọ cũng không có biện pháp bảo vệ hai cô con gái của mình. Cây gậy gỗ quất vào hai người, Lý Ái Lan và Lý Ái Cúc đã vừa khóc vừa la hét đến nhảy dựng lên.

Tiếng hét của họ gần như lan rộng khắp toàn bộ đội sản xuất. Tuy nhiên, không có ai đến xem cuộc vui, dù sao đây cũng là chuyện gia đình của người ta. Hơn nữa, so với xem náo nhiệt, quan trọng nhất chính là lấp đầy bụng.



Hai người Lý Ái Lan và Lý Ái Cúc bị đánh đến khi tróc da bóc thịt, lúc này Lý Phúc Mãn mệt mỏi mới thôi. Cây gậy gỗ bị ông ném vào trong phòng bếp.

Xong xuôi ông mới lớn tiếng nói với Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan: "Từ giờ trở đi, nếu có ai trong số các ngươi dám làm những điều như thế nữa, lão tử sẽ đánh chết các ngươi!"

Hai nha đầu kia sợ hãi đến mức run rẩy, ngay cả tiếng nức nở cũng im bặt.

Lý Kim Phượng khá hài lòng với kết quả này.

Tuy nhiên, cô cũng không có tư cách thay mặt nguyên chủ để tha thứ cho họ, không chỉ bản thân cô mà ngay cả Lý gia cũng không có ai có tư cách.

Từ giờ trở đi, tất cả những gì cô có thể làm là báo đáp những người trong nhà họ Lý gấp mười lần, gấp trăm lần với những người đối tốt với nguyên chủ. Đến nỗi hai người Lý Ái Lan và Lý Ái Cúc nếu còn như vậy nữa thì cô sẽ phụng bồi tới cùng.

“Đều đừng đứng đây nữa, ăn cơm!” Lý Phúc Mãn đột nhiên nói một câu.

Nghe xong, Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan đang định ngồi xuống ăn, chưa kịp bước đi, lời nói của Lý Phúc Mãn lại khiến họ phát khóc.

"Hai người các ngươi đừng ăn nữa, sáng mai hãy dậy sớm đi làm việc, nếu tiếp tục lười biếng, sau này đừng có ăn!"

Lý Kim Phượng làm như không có chuyện gì ngồi xuống ăn cơm.

Cô uống nhanh một bát cháo đầy nước và ăn thêm một ít dưa chua, bữa tối này coi như một bữa cơm trống rỗng.

Ăn xong, Lý Phúc Mãn một mình gọi cô sang một bên để hỏi thăm tình hình trên huyện.