Chương 16

Lý Kim Phượng càng nói thì Lý Ái Lan càng chán ghét.

Cô ta lao nhanh ra ngoài, đi đến ven đường nôn mửa dữ dội.

Đừng nói bát cháo của Lý Kim Phượng, ngay cả bữa trưa cô ta ăn cũng đều bị nôn hết ra ngoài.

Lý Kim Phượng nhìn một màn này, cười suýt nữa ngã xuống đất.

Lý Ái Lan có bệnh sạch sẽ, thậm chí yêu sạch sẽ đến mức bệnh hoạn.

Thông thường, khi người khác đi vào nhà vệ sinh hay gì đó, họ sẽ ra vào một cách tự nhiên. Chỉ có duy nhất là Lý Ái Lan là phải dùng mảnh vải che mũi lại.

Khi nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu, cô ta sẽ nôn ngay bên cạnh.

Nguyên chủ không phải lần đầu tiên nhìn thấy, chỉ là nguyên chủ lại không biết cách tận dụng, nhưng Lý Kim Phượng lại làm được.

Cô ta ghê tởm những thứ gì thì cô càng phải nói ra, càng để cho cô ta đau đớn.

Lý Ái Lan đau đớn thì cô lại càng vui mừng!

Ánh mắt Lý Kim Phượng lại rơi vào Lý Ái Lan, sau khi nôn mửa, cô ta trông thật ốm yếu và xanh xao.

Lý Kim Phượng cố ý đứng lên ra chỗ cô ta nói khẩu hình miệng: "nướ© ŧıểυ cùng nước bọt."

Lý Ái Lan lại ói ra.



Nhắc mới nhớ, sinh ra trong thời đại như vậy và mắc chứng sợ sạch sẽ thì quả là một điều đau khổ.

Lý Kim Phượng vô cùng cảm kích khả năng thích ứng của mình, dù bẩn thỉu, lộn xộn hay tồi tệ đến đâu cũng không quan trọng bằng mạng sống.

Công việc buổi chiều cũng nhanh chóng kết thúc.

Những người trong đội sản xuất lần lượt đến để trả lại nông cụ.

Lý Đại Hổ cùng Lý Đại Hòa cũng đến đây.

Nông cụ của hai anh em đã được rửa sạch sẽ như lúc sáng mượn.

Giống như buổi sáng, Lý Đại Hổ vẫn nói: “Trả cày!”

Lý Kim Phượng liếc nhìn cái cày, giống như lúc sáng, không có gì khác biệt, gật đầu, đánh dấu vào cột tên Lý Đại Hổ và Lý Đại Hà, có nghĩa là nông cụ đã được trả lại.

Hai anh em trả nông cụ cũng không vội quay về mà là đứng ở bên cạnh ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Lý Kim Phượng.

"Có việc?" Lý Kim Phượng vừa ghi chép vừa hỏi.

“Không có...... Không có việc gì!” Lý Đại Hổ lắc đầu.

Lý Đại Hoà thì đẩy đại ca của mình một cái rồi nói: "Không cần, chúng ta chờ cô cùng nhau trở về!"

"Đúng vậy, dù sao chúng ta cũng tiện đường!" Lý Đại Hổ cũng phụ hoạ theo.

Lý Kim Phượng nhận ra rằng thái độ của hai anh em này đối với mình đã thay đổi.



Cô không biết có phải là buổi sáng lúc phân phát nông cụ hay không, nếu vậy thì bản chất của hai anh em nhà này thực ra cũng không tệ.

Không giống Lý Ái Cúc và Lý Ái Lan, họ đã hư hỏng từ trong xương cốt rồi.

Lý Kim Phượng không lên tiếng, hai huynh đệ cũng không quấy rầy cô.

Sau khi đếm tất cả nông cụ, Lý Kim Phượng phát hiện còn thiếu một món đồ, đó là một chiếc liềm đã rỉ sét.

“Trương Tiểu Bảo?” Cô đọc tên người chưa trả lại nông cụ.

Lý Đại Hổ và Lý Đại Hòa cách nhau rất gần, nghe đến tên Trương Tiểu Bảo, sắc mặt liền hơi thay đổi.

"Kim Phượng, tại sao cô lại cho hắn mượn nông cụ?" Lý Đại Hổ hỏi.

“Đúng vậy, trước kia Trương gia cũng không thể mượn được nông cụ!” Lý Đại Hoà cũng nói.

Lý Kim Phượng nhớ lại một chút, Trương Tiểu Bảo là một tiểu hài tử mười tuổi, thời điểm phân nông cụ buổi sáng, Lý Kim Phượng thấy tuổi hắn nhỏ, nếu như không có công cụ, chỉ có thể lấy tay kéo, thế là động lòng trắc ẩn.

Trong nhà hắn chỉ còn lại một người già, nghe nói lúc trước là nhà địa chủ, đã từng được cải tạo.

Sau này, khi Triệu Trung Hưng trở thành đại đội trưởng, anh ấy thấy đó là một đứa trẻ mồ côi và góa bụa nên không để người trong làng tìm bọn họ gây thêm phiền phức.

Chỉ là Trương gia không có lao động, cuộc sống còn khó khăn, bữa này ăn bữa sau nhịn.

"Kim Phượng, đến nhà họ Trương hỏi xem, có lẽ tên kia đã giấu nông cụ đi rồi!"