Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Thập Niên 60, Công Lược Hạnh Phúc

Chương 9: Bẫy thỏ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai ngày sau một nhà đỗ liên kiều liền dọn ra khỏi nhà cũ Đỗ gia, bắt đầu sinh hoạt mới.

Căn nhà này cũng là chính phòng ba gian, còn có hai gian sương phòng, thu thập một chút rất không tồi.

Quan trọng nhất chính là căn nhà này cùng với nhà cũ Đỗ gia, một đông một tây, cách rất xa, đỗ vũ hàm thực vừa lòng.

Mấy người em trai của Đỗ vũ hàm đều thật cao hứng, bọn họ rốt cuộc đã thoát khỏi khinh dễ của mấy phòng khác ở Đỗ gia, bọn họ càng có tràn ngập hy vọng đối với tương lai.

Vương ngọc xảo nhìn bọn nhỏ hưng phấn cũng thật cao hứng.

Bà nhìn người chồng đang rầu rĩ không vui của mình, nói:

- Cha bọn nhỏ, đừng cô phụ một mảnh tâm ý của vũ hàm. Chúng ta phải hảo hảo sinh hoạt, tương lai còn có thể cho chống lưng cho con bé.

Lưu thúy liên bên này sợ đêm dài lắm mộng liền thúc giục bà mối chạy nhanh liên hệ cùng gia đình trên thành phố kia, mau chóng đem đỗ vũ hàm gả qua đi, lễ hỏi có thể lấy tới tay.

Đồ ăn đã phân ra các nhà, dưới sự giám sát của lãnh đạo trong thôn, Lưu thúy liên trước tiên đem 50 cân bột ngô khấu trừ, thiếu cân thiếu lạng đem đồ ăn phân ra cho Đỗ gia nhị phòng.

Đỗ liền kiều cũng không so đo nhiều như vậy, này đã rất tốt, nếu ở nhà cũ, đồ ăn bọn họ ăn không nhiều như vậy.

Đỗ vũ hàm mang theo lão đại cùng lão nhị vào núi nhặt củi, muốn nhặt đủ củi cần dùng trong khoảng thời gian này, quá chút thời gian là tới ngày mùa, sẽ không có thời gian vào núi nhặt củi.

Trong thôn đều đã hái xong bông rồi, bông phải rút vỏ ra, kia cũng là cần dùng củi lửa, nhà bọn họ có thể phân ra chút.

Đỗ vũ hàm còn cùng lão đại tới nơi giấu trứng chim kia, lấy ra mang về nhà, để cải thiện đồ ăn trong nhà một chút.

Lần này, trước khi đỗ vũ hàm vào núi, đã làm mấy cái bẫy thỏ. Mấy em trai nhìn chị gái chế tạo bẫy thỏ thì rất tò mò, cũng học theo.

Đỗ liên kiều cũng rất tò mò con gái học được mấy cái này từ đâu.

Đỗ vũ hàm nói cô vào núi từng thấy người khác làm bẫy thỏ, chính mình cũng làm một làm thử xem.

Mấy chị em vào núi, đỗ vũ hàm cõng một sọt cành liễu, bên trong mấy cái bẫy thỏ, vào núi tìm nơi thỏ thường xuyên hoạt động, rồi đặt bẫy.

Những bản lĩnh này đều là kiếp trước Hàn nghĩa tiên đã dạy cho cô, lúc sau cô lại tăng kinh nghiệm thực tế. Cô học được từ Hàn nghĩa tiên không ít thứ, làm cả đời cô được rất nhiều lợi ích.

Hai người em trai nhìn chị gái động thủ hạ bao, thì cảm thấy rất hứng thú.

Đỗ vũ hàm cũng giảng giải cho bọn hắn quan sát dấu vết động vật hoạt động như thế nào, thông qua phân, dấu chân để phán đoán chủng loại động vật cùng quỹ đạo hành động của chúng.

Đỗ hải triều hưng phấn mà hỏi:

- Chị, thật sự có thể bắt được thỏ sao?

Đỗ vũ hàm xoa đầu lão nhị, cười nói:

- Chờ chúng ta nhặt củi trở về có lẽ sẽ có thu hoạch. Nếu bắt được thỏ, buổi tối để mẹ hầm cho chúng ta ăn.

Hai anh em đều ngóng trông bẫy thỏ của chị gái có thể hữu hiệu, có vận may bắt được con thỏ, vậy thì buổi tối bọn họ liền có thịt thỏ ăn.

Đỗ vũ hàm còn chỉ dạy hai em trai luyện công phu, công phu này cũng là kiếp trước Hàn nghĩa tiên đã dạy cô.

Kiếp trước đỗ vũ hàm bắt đầu luyện chỉ là trình độ khoa chân múa tay, cũng chỉ coi là rèn luyện thân thể. Chờ đến khi cô lang bạt bên ngoài một thân một mình, cô mới cảm thấy có một ít công phu phòng thân sẽ an toàn chút, lúc này cô mới khắc khổ luyện công phu mà Hàn nghĩa tiên dạy cho mình.

Sau đó có tiền, cô lại mời thầy giáo dạy võ cho mình, tính ra cô còn biết vài loại công phu a.

Thân thủ của Đỗ vũ hàm tuy rằng không phải rất lợi hại, nhưng một người đánh mấy người bình thường thì không thành vấn đề.

Cô muốn dạy em trai cô vài chiêu về sau để phòng thân, liền lặng lẽ dạy bọn họ, không cho hai đứa nói với người khác, ngay cả cha mẹ trong nhà cũng không biết.

Đỗ vũ hàm biết bản thân có chút nóng vội, nhưng cô không có nhiều thời gian ở bên cạnh người nhà, rất nhanh cô sẽ phải rời khỏi nơi này đi đến bên cạnh người kia

Thổ địa Tây khẩu thôn thập phần cằn cỗi, lúc mùa màng tốt, thu hoạch cũng chẳng ra gì, nếu gặp được thiên tai thì càng là dậu đổ bìm leo, bằng không kiếp trước một nhà cha mẹ nuôi của cô cũng sẽ không bị đói chết. Cô sẽ nghĩ cách đưa cha mẹ nuôi đến một nơi khác, còn đi nơi nào thì cô còn phải hảo hảo suy nghĩ một chút.

Bẫy thỏ thực thành công, chờ đỗ vũ hàm dẫn hai em trai, một người cõng một bó củi trở lại nơi đặt bẫy, trong mấy cái bẫy thật đúng là đã bắt được hai con thỏ.

Nhìn con thỏ đang hấp hối giãy giụa bên trong bẫy, hai anh em cao hứng mà ném đang cõng trên người xuống, mỗi người bắt một con thỏ.

Đỗ hải triều cao hứng mà hô:

- Chị, chị giỏi quá, mấy cái bẫy thỏ này lại có thể bắt được hai con thỏ lớn. Em cũng muốn học bẫy thỏ.

Đỗ vũ hàm cười nói:

- Không thành vấn đề, hai đứa phải học mới được, như vậy về sau nhà ta có thể thường xuyên được ăn thịt. Cho dù không ăn cũng có thể mang lên trạm thu trấn trên để bán lấy tiền.

Đỗ vũ hàm dùng dao chẻ củi gõ ngất hai con thỏ, phòng ngừa chúng nó lại chạy trốn. Sau đó buộc chặt chúng nó rồi đặt vào sọt, dùng cỏ khô đậy lên. Đây cũng là vì điệu thấp hành động, phòng ngừa người khác biết lại truyền tới nhà cũ Đỗ gia bên kia. bọn họ lại tới nơi này sinh sự.

Ba chị em cao hứng phấn chấn cõng củi về nhà mới, nhớ lời chị gái đã dặn dò, không có gọi ở cửa nhà mà là thập phần bình tĩnh vào trong nhà.

Chờ vào bên trong cửa nhà, ba chị em mang củi vào lều chứa củi, hai tiểu tử liền mỗi người ôm một con thỏ đang ngất, chạy vào trong phòng.

Vào phòng, đỗ hải triều liền hô:

- Cha, mẹ, người xem chúng con bắt được cái gì?

Đỗ liên kiều cùng vương ngọc xảo vừa thấy hai con trai một người ôm một con thỏ lớn, đều lắp bắp kinh hãi, sau đó chính là kinh hỉ thật lớn.

Bọn họ cũng biết con gái lớn làm mấy cái bẫy thỏ, nói là vào núi bẫy thỏ, lúc đó bọn họ căn bản không để ở trong lòng, cảm thấy con gái chỉ là đùa giỡn, không nghĩ tới còn có thể có thu hoạch lớn như vậy.

Hai vợ chồng nhận hai con thỏ, nhìn nửa ngày, đều cao hứng hỏng rồi, xem ra hôm nay có thể để bọn nhỏ ăn chút thịt.

Vương ngọc xảo hỏi:

- Đây là thỏ mà bắt được từ cái bẫy mà chị cả con làm?

Đỗ Hải Phong gật gật đầu nói:

- Ân, chẳng qua là thời gian ngắn, bằng không còn có thể nhiều hơn. chị cả lại đem sửa sang lại bẫy thỏ, phỏng chừng ngày mai còn có thể bắt được.

Đỗ vũ hàm đi vào trong phòng nói:

- Mẹ, để cha thịt thỏ, buổi tối chúng ta hầm thịt thỏ ăn, liền tính chúc mừng chúng ta dọn nhà mới. Da thỏ có thể xử lý tốt, tích cóp lên có thể làm quần áo giày mũ.

Đỗ liên kiều cũng thật cao hứng cười nói:

- Cha đi thịt thỏ, da thỏ cũng là thứ tốt, đều giữ lại.

Ba đứa nhỏ đều chạy ra đi xem cha thịt thỏ, lột da thỏ. Bọn chúng cũng không sợ hãi, chỉ biết có thịt thỏ ăn.

Vương ngọc xảo cao hứng mà nói:

- Vũ hàm, không nghĩ tới con còn biết làm bẫy thỏ, cùng còn khá tốt.

Đỗ vũ hàm nói:

- Mẹ, cha cùng em trai đều có thể học, tương lai con đi rồi, nhà chúng cũng có thể thường xuyên có thịt ăn, da thỏ có thể lưu trữ làm đồ thay bông. Thỏ hoang năng lực sinh sản rất mạnh, cho cùng chúng ta mỗi ngày đều bắt mấy con cũng sẽ không có ảnh hưởng.

Buổi tối, đỗ vũ hàm tự mình xuống bếp làm thịt thỏ hầm, ở nhà chính đóng cửa lại hầm thịt, tận lực không cho mùi thịt bay ra ngoài.

Thịt vừa có mùi, ba anh em đỗ Hải Phong liền nằm bò cạnh cửa nhìn chị cả cùng mẹ nấu cơm, ngóng trông thịt thỏ có thể mau chóng được ăn đến miệng.
« Chương TrướcChương Tiếp »