Đỗ Liên Kiều quyết định đem một số việc nói ra, ông nói:
- Các vị khả năng không biết, Vũ Hàm căn bản không phải ruột thịt của Đỗ gia chúng ta, con bé là con gái của một đôi vợ chồng quân nhân cách mạng ủy thác cho Đỗ gia nuôi dưỡng, lúc ấy có trả cho Đỗ gia phí nuôi nấng. Nhưng người mẹ kế này không cho Vũ Hàm dùng một phân tiền không nói, còn bắt Vũ Hàm vài tuổi đã phải làm việc cho bà ta, còn không cho cơm ăn. Nếu đôi vợ chồng kia còn sống, khẳng định là quan không nhỏ, nếu tương lai có một ngày bọn họ biết con gái của mình bị đối đãi như vậy, sẽ nghĩ thế nào?
Lúc này mọi người nghe Đỗ Liên Kiều nói xong, đều chấn kinh, hóa ra Đỗ Vũ Hàm không phải huyết mạch Đỗ gia, trách không được Lưu Thúy Liên khắt khe như vậy.
Đỗ Vũ Hàm cũng thực giật mình, cô không nghĩ tới cha sẽ lựa chọn lúc này đem thân thế của cô công khai với mọi người.
Đỗ Đại Xuyên cùng Lưu Thúy Liên cũng không nghĩ tới Đỗ Liên Kiều sẽ đem thân thế của Đỗ Vũ Hàm ra nói trước mặt nhiều người như vậy.
Lưu Thúy Liên cả giận nói:
- Tôi nuôi nó lớn như vậy, nó nên báo đáp tôi.
Đỗ Liên Kiều phản bác nói:
- Nhưng lúc ấy, bà cũng thu của người ta một túi tiền lớn, cũng đủ cho Vũ Hàm ăn uống mấy năm nay. Huống hồ Vũ Hàm từ vài tuổi đã bắt đầu làm việc, con bé ăn cũng là đồ ăn của con bé cùng nhị phòng, không ăn một ngụm cơm của bà.
Lưu Thúy Liên hung tợn nói:
- Mày nói toạc trước mặt mọi người cũng vô dụng, lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, tôi bắt nó gả cho ai thì phải gả cho người đó.
Đỗ Vũ Hàm biết lúc này là lúc cô lên sân khấu. Cô đi đến trước mặt mọi người nói:
- Đại đội trưởng, hiện tại là xã hội mới, quốc gia có phải đề xướng tự do hôn nhân, phản đối ép duyên hay không?
Đại đội trưởng gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, ép duyên là trái pháp luật, phải ngồi tù.
Đại đội trưởng cũng chướng mắt hành vi Lưu Thúy Liên, cố ý đem nói thực nghiêm trọng, hù dọa Lưu Thúy Liên.
Chủ nhiệm phụ nữ cũng nói:
- Đúng vậy, hiện tại phụ nữ giải phóng, không được hãm hại phụ nữ, đây là phạm pháp. Phải ngồi tù, phải bị phê đấu.
Lưu Thúy Liên vừa nghe nói sẽ bị ngồi tù liền có chút sợ hãi. Nhưng mụ ta không cam lòng mất đi tiền lễ hỏi sắp tới tay. Con trai nhỏ còn cần tiền lễ hỏi này để cưới vợ.
Đỗ Vũ Hàm nhìn tròng mắt quay tròn loạn chuyển của Lưu Thúy Liên, liền nhân cơ hội nói:
- Bà nội, nếu bà đáp ứng để nhị phòng phân chúng tôi ra, tôi sẽ đồng ý hôn sự này, bà cũng không tính là ép duyên, cũng không cần ngồi tù.
Đỗ Liên Kiều nghe được con gái thật sự muốn dùng hạnh phúc của mình đổi lấy tự do cho nhị phòng bọn họ, thật sự đau nhói, ông liền phản đối.
Đỗ Vũ Hàm vừa thấy Đỗ Liên Kiều muốn nói gì đó, liền cầm chặt tay ông, lắc đầu.
Đỗ Liên Kiều cuối cùng nhắm mắt lại, bảo trì trầm mặc.
Ông thực mâu thuẫn, không biết để con gái gả vào thành có phải hay không. Nếu thật sự có thiên tai lớn, ở trong thành ít nhất còn có lương thực hàng hoá ăn, cũng có thể có một con đường sống.
Ở thời đại này, dân quê đều muốn trở thành người thành phố, không cần mỗi ngày mặt cắm xuống đất lưng hướng lên trời.
Mà bên cạnh, vương ngọc xảo cũng che miệng, rơi lệ đầy mặt. Bà sao có thể không biết, con gái là dùng hạnh phúc chung thân của mình đổi lấy cơ hội mạng sống cho nhị phòng bọn họ. Cho dù con bé đã biết bản thân mình chỉ là con nuôi.
Lưu Thúy Liên thấy nhị phòng, cả ngày đều trầm mặt, nếu không phải vì bọn họ trợ cấp đồ ăn trong nhà, vì nhị phòng làm việc cho trong nhà, mụ đã sớm đá nhị phòng qua một bên.
Lưu Thúy Liên nhanh chóng tính toán lợi và hại. Nhị phòng có ba đứa con trai càng ngày càng lớn, về sau sẽ càng ngày càng ăn khỏe, tương lai còn phải lo lấy vợ cho bọn nó, về sau cũng không lấy được bao nhiêu chỗ tốt từ trên người nhị phòng. So với tiền lễ hỏi lần này thì thật kém xa.
Lại nói, con trai nhỏ sắp phải cưới vợ, mụ ta còn chờ khoản tiền lễ hỏi này để cưới vợ cho con trai nhỏ.
Lưu Thúy Liên đưa mắt ra hiệu cho Đỗ Đại Xuyên. Đỗ Đại Xuyên đương nhiên hiểu ý tứ lão bà tử.
Đỗ Đại Xuyên cũng suy nghĩ lời vừa rồi của con thứ hai, nếu cha mẹ thân sinh của Đỗ Vũ Hàm còn sống, vậy khẳng định chính là quan lớn. Bởi vì lúc trước đem Đỗ Vũ Hàm ủy thác cho nhà bọn hắn nuôi nấng, hai người đó chính là cán bộ bộ đội không nhỏ.
Lần này Đỗ Vũ Hàm gả chồng là con bé tự nguyện, tương lai cho dù cha mẹ thân sinh của con bé tìm tới cửa, cũng sẽ không làm được gì, Đỗ gia bọn họ còn có thể lấy được chút tiền lễ hỏi. Bằng không về sau lão bà tử bọn họ cũng phải tìm nhà cho Đỗ Vũ Hàm, bọn họ cũng không muốn lưu lại phiền toái, còn không bằng nhân thể lần này liền giải quyết.
Còn một nhà con thứ hai, phân ra liền phân ra đi, con của lão có rất nhiều, không thiếu một người. Chỉ cần mỗi năm đúng hạn cấp tiền hiếu kính là được.
Đỗ Đại Xuyên nghĩ xong, lại hút tẩu thuốc trong tay, nói:
- Vậy phân đi. Về sau nhị phòng phân ra đi, mỗi năm cho hai vợ chồng già chúng ta 50 cân bột ngô. Ý tứ là gì, tôi cũng không muốn nhiều.
Đỗ Liên Kiều nhìn cha mình không một chút lưu luyến với nhị phòng, rõ ràng cũng là muốn dùng con gái ông để đổi lễ hỏi. Nhưng hiện giờ đã tới tình trạng này rồi, ông cũng không nói được cái gì.
Lưu Thúy Liên lại bắt đầu thêm điều kiện:
- Nếu đã phân gia, chính là hai nhà, nhị phòng các người không thể ở lại nhà ở, đều dọn ra đi. Đồ vật trong phòng các người có thể dọn đi, cái khác liền không có phần các người.
Lưu Thúy Liên vốn còn suy nghĩ cần phòng ở trong nhà, con trai nhỏ kết hôn cần chuẩn phỉ tân phòng, gian phòng của nhị phòng kia vừa lúc có thể đổi mới một chút làm tân phòng.
Đỗ Vũ Hàm đang nghĩ ngợi tới làm như thế nào để dọn ra khỏi Đỗ gia, dọn ra rồi đi đâu, yêu cầu của Lưu Thúy Liên vừa lức hợp ý cô. Tốt nhất hai nhà cách khá xa xa, về sau nhà mình ăn gì cũng không cần lo lắng bị người Đỗ gia phát hiện.
Đỗ Vũ Hàm chạy nhanh lôi kéo tay cha, ý bảo cha đáp ứng.
Đỗ Liên Kiều nhìn con gái, hiểu ý, chỉ đành phải nói:
- Được, chút nữa tôi tìm lãnh đạo trong thôn thương lượng một chút, trước mượn một gian phòng ở, liền dọn đi.
Đỗ Vũ Hàm nói:
- Vậy nhờ lãnh đạo trong thôn viết chứng minh cho nhị phòng chúng ta đi, về sau có chuyện gì cũng dễ nói chuyện. Năm nay đồ ăn làm được, cũng cho nhị phòng chúng ta. Tôi cũng sẽ thực hiện lời hứa, đồng ý với mối hôn sự mà bà nội tìm ở trong thành kia.
Lãnh đạo trong thôn vừa thấy Đỗ Đại Xuyên cùng Đỗ Liên Kiều đều gật đầu liền ấn theo điều kiện vừa rồi, viết ra ba bản chứng minh giống nhau, ký tên ấn dấu tay lên, sau đó chia Đỗ Đại Xuyên một phần, Đỗ Liên Kiều một phần, đại đội giữ lại một phần.
Hộ khẩu nhị phòng hộ cũng sẽ lập hộ tách riêng, hoàn toàn phân ra từ Đỗ gia, trở thành một gia đình độc lập.
Chứng minh viết xong, sau đó Đỗ Liên Kiều cùng lãnh đạo trong thôn thương lượng mượn một chỗ phòng ở trống trong thôn, để ở tạm.
Trong thôn xác thật có mấy phòng trống, đều là lão nhân goá bụa không con cái, sau khi chết lưu lại, phần lớn là nhiều năm không tu sửa, rách nát bất kham.
Trong thôn liền làm chủ đem một phòng ở còn tốt một chút cho một nhà Đỗ Liên Kiều mượn ở tạm.
Đỗ Liên Kiều tuy rằng được như ý nguyện phân ra ngoài, nhưng ông cũng không cảm giác cao hứng, bởi vì đây là dùng hạnh phúc cả đời của con gái để đổi lấy, ông sao có thể yên tâm thoải mái?
Bất quá vì không muốn để con gái uổng phí khổ tâm, Đỗ Liên Kiều không chậm trễ một khắc, mang theo người trong nhà tới phòng ở mà trong thôn cho ông mượn, đem cỏ hoang trong viện nhổ đi, sửa lại nóc nhà, cửa sổ là có thể ở không thành vấn đề.