Đỗ Vũ Hàm nghĩ trước tiên nhắc nhở cha mẹ mình một chút, lợi dụng cơ hội này phân gia.
Đỗ Vũ Hàm nói:
- Hai ngày trước con nghe lén. Bà nội tìm cho con mấy hộ, cuối cùng có một nhà cho lễ hỏi nhiều nhất, là một lão quang côn hơn bốn mươi tuổi.
Đỗ Liên Kiều khϊếp sợ đứng lên, phẫn nộ nói:
- Con nói thật sự?
Đỗ Vũ Hàm gật gật đầu nói:
- Là thật, bà nội vốn dĩ muốn đáp ứng rồi, nhưng lại có một hộ, là trong thành phố, cho lễ hỏi càng nhiều hơn. Bà nội chuẩn bị đáp ứng nhà này.
Đỗ Liên Kiều vừa nghe là người trong thành liền biết khẳng định có vấn đề, bằng không người thành phố ai sẽ tới nông thôn tìm vợ?
Hắn cả người run rẩy hỏi:
- Người kia có điều kiện gì?
Đỗ Vũ Hàm bình tĩnh mà trả lời:
- Là một người quân nhân tuổi trẻ, hơn hai mươi tuổi, chỉ là trên chiến trường bị thương, tàn tật, cần người chiếu cố. Người trong nhà chuẩn bị tìm vợ ở nông thôn cho hắn, cũng là vì muốn tương lai có người chiếu cố hắn.
Vương Ngọc Xảo nghe con gái lớn nói xong, ô ô mà khóc lên.
- Bà nội con bé sao có thể nhẫn tâm như vậy, này không phải muốn đẩy vũ hàm vào hố lửa sao? Con bé mới mười lăm tuổi, sao không để con gái bà ấy, vũ hàm của chúng ta vẫn còn nhỏ, sao có thể có thể gả chồng?
Đỗ Liên Kiều tức giận đến đôi mắt đều đỏ lên, phẫn nộ nói:
- Cha đi tìm ông bà nội con, không thể để con gả cho người như vậy, con mới mười lăm tuổi, còn chưa đến tuổi. Việc hôn nhân quá mấy năm lại nói.
Đỗ Vũ Hàm kéo Đỗ Liên Kiều đang muốn đi ra phía ngoài lại, nói:
- Cha, trước hết nghe con nói cho hết lời. Cho dù lần này cha ngăn cản việc hôn nhân này, quá đoạn thời gian nữa, bà nội vẫn sẽ đánh chủ ý lên chuyện hôn nhân của cô. So với việc chúng ta bị động bị quản chế còn không bằng chủ động xuất kích. Lợi dụng chuyện hôn nhân lần này phân gia ra đi. Con đã nghĩ kỹ rồi, bà nội sẽ để con gả cho người trong thành, con liền đáp ứng, nhưng phải cho chúng ta phân gia. Người này cũng là gia đình quan lớn ở kinh thành, nếu không phải con cái tàn tật cũng sẽ không đến nông thôn tìm vợ. Con gả vào trong thành, bọn họ có năng lực sẽ đổi hộ khẩu của con vào trong thành, có hộ khẩu con có thể có lương thực ăn, không cần lo lắng sẽ chết đói. Chỉ cần có thể sống sót, chiếu cố một người tàn tật cũng không có gì. Con nghe lén bà mai kia nói, hiện tại đã có rất nhiều nơi gặp tai hoạ, nơi này của chúng ta thu hoạch cũng không tốt, con cũng chỉ có một đường là vào thành. Nếu nơi này của chúng ta cũng gặp tai hoạ, phân ra ít nhất có thể để em trai có cơ hội sống sót hơn một ít. Bằng không lấy tính bất công của bà nội, nhị phòng chúng ta đều sẽ bị đói chết.
Vì khuyên cha mẹ, Đỗ Vũ Hàm cũng chỉ có thể nói như vậy. Cô biết chân của Hàn Nghĩa Tiên có thể trị được, cuối cùng cô cũng sẽ không gả cho Hàn Nghĩa Tiên. Chỉ là những việc này hiện tại không thể cho cha mẹ.
Đỗ Liên Kiều nhìn con gái nói về việc hôn nhân của mình mà không hề thẹn thùng một chút, liền biết chuyện này mang đến xúc động quá lớn đối với con gái, đã bất chấp thẹn thùng.
Đây là chuyện đại sự liên quan đến cả đời con bé, lại phải bị bà nội lấy ra giao dịch với người khác, nào còn cố được cái khác.
Trong lòng Đỗ Liên Kiều bị đè nén muốn mệnh, ông biết nếu thật sự tới thời khắc sinh tử tồn vong, nhị phòng bọn họ sẽ là người bị vứt bỏ trước tiên. Mẹ kế đối với bọn họ nhị phòng là chỉ hận không thể ép khô đến một giọt máu cuối cùng.
Đỗ Liên Kiều là oán người cha của ông, bởi vì là cha ông dung túng mới làm mẹ kế càng thêm làm quá mức. Ông biết, nếu ông không kiên cường lên, mấy đứa nhỏ chắc chắn sẽ không có ngày lành, có lẽ cuối cùng chính là tử lộ, vậy thì ông thật sự không xứng làm cha.
Ông muốn hiếu thuận cha mẹ, nhưng ông cũng có con cái cần chiếu cô, vì bọn nhỏ mà ông gánh vác tội danh bất hiếu, thì ông cũng nhận.
Mấy năm nay lần lượt bị áp bách đã làm Đỗ Liên Kiều nhẫn nại tới cực hạn, hiện giờ nghe được mẹ kế muốn đem con gái của mình đi gả chồng đổi lễ hỏi, ông cảm thấy mình không thể lại nhịn nữa.
Tuy rằng con gái không phải thân sinh, nhưng là đứa nhỏ hai vợ chồng ông nuôi lớn từng chút từng chút một, đã sớm coi con bé như con đẻ.
Đỗ Liên Kiều đỏ mắt, nói:
- Vũ hàm, cha không đồng ý để con gả cho người tàn tật, tương lai cha sẽ tìm cho con một nhà tốt, nhưng không phải hiện tại, con còn nhỏ, vẫn là một đứa nhỏ, sao có thể gả chồng.
Đỗ Vũ Hàm vừa nghe liền vội khuyên:
- Cha, hiện tại mùa màng thất bát, có thể sống sót là chủ yếu, cho dù tương lai con lại tìm người gả đi, thì cũng chỉ là đến nông thôn, làm việc nhà nông so với hầu hạ người khác còn mệt hơn, như vậy con tình nguyện gả vào thành. Tương lai trong nhà có cái chuyện gì, con cũng có thể giúp đỡ một chút.
Vương Ngọc Xảo che miệng, không cho bản thân khóc thành tiếng. Bà cảm thấy thực xin lỗi nữ quân nhân ôn nhu xinh đẹp lúc trước đem con gái phó thác cho mình. Nếu tương lai bọn họ biết, bà đã gả con gái của bọn họ cho một người tàn tật, có thể oán hận bà hay không?
Vương Ngọc Xảo nhìn thân mình gầy yếu của con gái, biết nếu nếu con gái không lay động thoát khỏi áp bức Đỗ gia, có lẽ nhà bà sẽ thảm hại hơn.
Vương Ngọc Xảo lau lau nước mắt nói:
- Cha bọn nhỏ, theo lời vũ hàm nói mà làm đi, vào trong thành ít nhất có thể ăn no, cũng không cần mỗi ngày làm mệt muốn chết còn không xong. Tôi sợ nếu còn như vậy nữ, con gái sẽ bị mệt chết, đói chết. Đều là chúng ta không có năng lực, không bảo vệ được con cái.
Đỗ Liên Kiều ngồi xổm cạnh giường đất, dùng hai tay ôm đầu, vành mắt hồng hồng, ngẩng đầu nghẹn ngào nói:
- Vũ hàm, cha có lỗi với con.
Người một nhà nói rất nhiều lời trong lòng, sau đó mới đem bồn cháo loãng có thể chiếu ra bóng người kia, chia nhau uống lên.
Cơm nước xong sẽ đốt giường đất, Vương Ngọc Xảo liền thêm nước vào trong nồi, sau đó ôm củi lửa nhóm lửa.
Đỗ Vũ Hàm từ phía sau lu nước lấy ra trứng cút mà cô cùng em trai Tiểu Phong lấy về nhà, nhỏ giọng nói:
- Mẹ, người xem đây là gì?
Vương Ngọc Xảo vừa thấy trong tay con gái cầm một đám trứng chim nho nhỏ, thì giật mình hỏi:
- Chỗ nào có?
Đỗ Vũ Hàm thần bí mà nói:
- Hôm nay con cùng lão đại đi nhặt củi, nhặt được ở trong núi. Mẹ, chúng ta trộm nấu cho em trai ăn đi. Ai cũng không nói cho.
Vương Ngọc Xảo cũng thật cao hứng, gật gật đầu nói:
- Được nghe con, chúng ta trộm nấu ăn.
Vương Ngọc Xảo cũng nghĩ vậy, bọn họ chính là quá thành thật mới bị mấy phòng khác khi dễ.
Đỗ Vũ Hàm đem trứng cút rửa sạch sẽ, sau đó đều bỏ vào trong nồi, kỳ thật tổng cộng chỉ có mười cái trứng cút, trứng cút lại, thiệt tình không nhiều lắm.
Trong nồi chỉ đổ một ít nước, chờ nấu xong trứng chim, mới thêm nước để nấu rửa mặt, rửa chân.
Trong bếp, lửa cháy dần lớn lên, ánh lửa chiếu rọi trên mặt hai mẹ con, lúc này cảm giác trên người đều ấm áp. Nắp nồi bên cạnh dần dần tỏa ra nhiệt khí, nước bắt đầu sôi, một hồi là trứng chim chín.
Đỗ Vũ Hàm đứng dậy đi vào buồng trong cầm chén, Vương Ngọc Xảo cúi đầu nhìn lửa trong bếp.
Đang ở lúc này, cửa bị một người dùng sức đẩy ra, theo sau đó là giọng của cô nhỏ Đỗ Vũ Hàm, Đỗ Liên Giao.
- Chị dâu hai, trong nồi nhà chính không có nước ấm, em tới lấy chút nước ấm.
Nhị phòng Đỗ gia là nơi khi dễ tốt nhất, Đỗ Liên Giao tìm nước ấm đương nhiên phải tới nhị phòng lấy.
Nói xong, còn không đợi Vương Ngọc Xảo ngăn cản, Đỗ Liên Giao đã sốc nắp nồi lên. Chờ cô ta thấy rõ bên trong nồi nước sương khói lượn lờ, có nấu trứng chim, liền như vỡ tổ.
Cô ta hướng về phía ngoài cửa gào giọng:
- Mẹ, mẹ mau tới, mau mau tới nha! Chị dâu hai bọn họ vụиɠ ŧяộʍ nấu trứng chim ăn.