Lúc này Vương Ngọc Xảo cũng đã trở lại, đang ở trong viện dùng chổi trên giường đất quét lá cây cùng tro bụi trên người.
Quốc gia đã ra chỉ tiêu yêu cầu trong thôn trồng một ít bông, tới rồi mùa đông, hái bông xong, cây bông còn dư lại những quả già, đại đội sẽ để người dân trong thôn đem quả bông già hái về, bẻ bông bên trong ra.
Cánh bông đều không được tốt, nhưng phơi ra cũng có thể thành bông.
Tuy rằng như vậy chất lượng sẽ không tốt, nhưng cũng có thể dùng. Rất nhiều nông dân không có tiền mua bông tốt thì có thể dùng bông này, tiện nghi còn không cần phiếu.
Nhưng cho dù là như vậy, thì lượng bông cũng rất ít, chuyện tốt như vậy cũng không phải ai cũng có thể lấy được, huống chi còn phải bỏ tiền mua.
Đi đại đội bẻ bông cánh cũng tính công điểm, tuy rằng rất ít, nhưng thêm được một phân là một phân. Mùa đông không có việc gì, nhóm phụ nữ đều đi làm cái này.
Cơm trưa vẫn là cháo loãng. Hiện tại thời tiết này là mùa nông nhàn, muốn làm thì phải chờ tới ngày mùa làm việc tốn sức khi mới ăn cơm. Hiện tại có thể bớt một chút thì tiết kiệm một chút.
Phân cháo xong, các phòng đều trở về nhà mình ăn. Nhị phòng đương nhiên vẫn là ít cháo nhất, không có nổi mấy hạt cháo ở bên trong.
Vương Ngọc Xảo nhìn cháo loãng canh suông nước trong đến mức có thể thấy bóng người mà năn nỉ mẹ chồng là Lưu Thúy Liên, nói:
- Mẹ, người cho con thêm hai muỗng đi, hai đứa nhỏ nhặt củi một buổi sáng đều đói lả.
Lưu Thúy Liên trừng đôi mắt tam giác mà mắng:
- Ăn hay không, không ăn thì đặt ở nơi này, còn kén cá chọn canh, có ăn đã không tồi, đói chết mới tốt.
Lưu Thúy Liên vẻ mặt hoành ti đều là thịt, xương gò má cao cao, hơn nữa con mắt tam giác làm vẻ mặt mụ ta giống như vẻ mặt khắc nghiệt, càng già càng rõ ràng.
Vương Ngọc Xảo hồng con mắt bưng bồn cháo loãng nhà mình, bất đắc dĩ đi trở về.
Trong lòng bà thực sự ủy khuất cùng bất bình. Trong nhà chỉ có nhị phòng bọn họ là bị khinh bỉ nhất, đàn ông lại thành thật nhất, nói không nên lời gì, vì vậy mà bọn nhỏ đi theo liền bị chịu tội, chưa từng được ăn no quá.
Con gái lớn đã mười lăm tuổi, lại giống như đứa nhỉ mười mấy tuổi. Ba đứa con trai cũng giống như nhau, đều gầy trơ xương, phát dục thảm thương.
Ban đêm, con trai nhỏ đều kêu đói. Mấy đứa nhỏ còn thường xuyên rút gân, đều là do đói khát.
Vương Ngọc Xảo hồng vành mắt về tới sương phòng nhà mình ở, Đỗ Vũ Hàm nhận lấy bồn cháo trong tay mẹ mình, nhìn nhìn rồi nói:
- Mẹ, nếu nhà mình luôn như vậy, em trai sớm muộn gì cũng bị đói chết. Con đã mười lăm tuổi, rất nhanh nữa sẽ lấy chồng, con thì không có gì, nhưng ba em trai nếu còn như vậy, tương lai cho dù không đói bụng chết thì cũng nhỏ xíu vậy, ngay cả vợ cũng không thể nói.
Vương Ngọc Xảo bị con gái nói như vậy thì sửng sốt một chút, bà phát hiện từ khi con gái bị cô em chồng đẩy ngã đυ.ng đầu, sau đó tỉnh lại liền dám nói những lời đó, không nhát gan giống như trước kia.
Vương Ngọc Xảo nhìn thoáng qua chồng đang ngồi bên cạnh bàn ăn cơm trên giường đất, thở dài nói:
- Mẹ có thể có biện pháp nào? Trong nhà là ông bà nội con làm chủ.
Đỗ Vũ Hàm vừa múc cháo vừa hừ một tiếng nói:
- Có mẹ kế, liền có cha kế. Bà nội là mẹ kế của cha, đương nhiên sẽ không cố kỵ chết sống của chúng ta, dùng đồ ăn người một nhà chúng ta đi trợ cấp mấy người con trai con gái, cháu trai ruột của bà ta. Cuối cùng xui xẻo chính là nhị phòng chúng ta.
Vương Ngọc Xảo làm sao không biết sự thật này, thở dài nói:
- Vậy có biện pháp nào?
Đỗ Vũ Hàm nhìn thoáng qua Đỗ Liên Kiều đang cúi đầu không nói lời nào, nói:
- Có biện pháp, phân gia, tự mình sống cuộc sống của mình.
Đỗ Liên Kiều cùng Vương Ngọc Xảo nghe vậy đều giật mình ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Vũ Hàm.
Vương Ngọc Xảo lau khóe mắt, nói:
- Mẹ nằm mơ cũng muốn phân gia, nhưng ông bà nội con sẽ không đồng ý.
Đỗ Liên Kiều lại cúi đầu. Mới hơn ba mươi tuổi, nhưng Đỗ Liên Kiều bởi vì đói khát lại thập phần gầy ốm, nếp nhăn trên mặt thập phần rõ ràng, tóc cũng đã xuất hiện hoa râm, có vẻ có chút già nua. Thân thể bởi vì thường xuyên trong trạng thái đói khát nghiêm trọng mà hao tổn.
Đỗ Vũ Hàm nhìn người cha nuôi trung thực của mình, trong lòng thập phần khó nói, hồng vành mắt nói:
- Ông bà nội không đồng ý phân gia, chúng ta vẫn phải cứ như vậy chịu đựng xuống sao? Cho dù như vậy thì người khác cũng sẽ không nói chúng ta nửa câu tốt. Cha, mẹ, hai người nhìn em trai xem, bọn họ đã gầy thành cái dạng gì. Lại nhìn mấy đứa nhỏ phòng khác, có đứa nào gầy như trẻ con nhà chúng ta. Ăn không đủ no thì không thể cao lên, chẳng lẽ tương lai còn muốn để em trai con bị bọn họ khi dễ sao? Chúng ta vì sao không thể tìm lãnh đạo đại đội phân xử, mẹ kế, bà nội kế trách móc nặng nề vì không phải đứa nhỏ thân sinh, vậy chúng ta vì sao không thể phân ra?
Vương Ngọc Xảo nghe con gái lớn nói, lại nhìn chồng mình chờ đợi.
Đỗ Liên Kiều ngẩng đầu, biểu tình chua xót mà nói:
- Vũ hàm, cha biết con nói rất đúng, nhung chúng ta nháo phân gia, vừa tổn hại thanh danh không nói, ông nội con cũng sẽ không đồng ý. Cha dù sao cũng là con trai ông.
Đỗ Vũ Hàm nhìn chằm chằm Đỗ Liên Kiều hỏi:
- Cha, cha nói thật đi, cha có từng nghĩ phân gia không?
Đỗ Liên Kiều nhìn ánh mắt lóe sáng đầy kiên định của con gái lớn, không khỏi nói:
- Cha như thế nào lại không nghĩ, cha lại không phải đồ ngốc. Người lớn chúng ta như thế nào, đều có thể nhịn, nhưng mấy đứa nhỏ phải chịu đói theo, trong lòng người cha này liền giống như bị kim đâm. Cha cùng bác cả con đã thương lượng quá, nhưng bác cả con cũng không tán đồng chuyện phân gia.
Đỗ Vũ Hàm nghe xong bĩu môi hừ một tiếng, nói:
- Bác ấy đương nhiên không tán đồng phân gia, con gái sắp phải xuất giá, lễ hỏi lại bị bà nội nắm lấy, làm việc còn phải cần bà ấy tiêu tiền đâu. bác gái cả thân thể không tốt, không làm được việc gì, cơ bản không làm được việc gì, còn phải bỏ tiền mua thuốc. Anh họ cả, cũng sắp cưới vợ, hắn đương nhiên còn muốn chỉ vào chúng ta để điền vào lỗ thủng cho nhà bọn họ, đương nhiên không muốn phân gia. Cha, con hỏi cha, nếu có cơ hội có thể phân gia, cha có thể lùi bước hay không?
Vương Ngọc Xảo chờ đợi nhìn Đỗ Liên Kiều nói:
- Cha bọn nhỏ, anh kiên cường lần này đi, vì mấy đứa nhỏ nhà chúng ta có thể tồn tại.
Vương Ngọc Xảo nói xong, nước mắt ngân ngấn, không nói chuyện nữa, không tiếng động tỏ vẻ bi thương.
Đỗ Liên Kiều thở dài một hơi nói:
- Chúng ta cứ như vậy đột nhiên đưa ra phân gia, ai cũng sẽ không đồng ý.
Ánh mắt Đỗ Vũ Hàm lóe lóe nói:
- Cha, trước mắt liền có một cơ hội.
Đỗ Liên Kiều ngẩng đầu nhìn con gái lớn, tò mò hỏi:
- Cơ hội gì?
Đỗ Vũ Hàm đi đến ngồi cạnh bàn trên giường đất, nói:
- Trước đó, anh họ cả cùng chú nhỏ nói chuyện khi lấy vợ cần sính lễ. Bà nội đã tìm một nhà cho con, dùng đổi tiền lễ hỏi của con để đổi cho chú nhỏ bọn họ lấy vợ.
Đỗ Liên Kiều cùng Vương Ngọc Xảo nghe Đỗ Vũ Hàm nói xong, thì chấn kinh rồi.
- Cái gì, con mười lăm, lại nhỏ như vậy, sao có thể gả chồng?
Đỗ Hải Phong cũng vội vàng nôn nóng nói:
- Cha, con không cho chị con gả chồng. Chúng ta phân gia không theo chân bọn họ nữa.
Đỗ Liên Kiều chạy nhanh hỏi:
- Con nghe ai nói?
Đỗ Vũ Hàm biết hiện tại bà nội đã tiếp xúc với bà mối, cũng nói chuyện điều kiện, chỉ là chưa nói với mọi người, không muốn cho nhị phòng bất cứ chút thời gian phản ứng nào, nhanh chóng đem việc hôn nhân định ra.