Gà con mà Đỗ Vũ Hàm nuôi lớn rất nhanh, mỗi ngày cô đều cho chúng ăn rau dại tươi, băm nhỏ rồi trộn lẫn với một ít cám trấu cùng một ít nước, sau đó mới cho gà ăn.
Đỗ Vũ Hàm cũng trộn thêm nước từ giếng không gian vào, gà lớn nhanh hơn gà bình thường, cô cảm thấy hẳn là công lao của nước giếng.
Cô sợ nước giếng quá nghịch thiên, nên chỉ dám bỏ thêm một chút, không dám quá mạo hiểm. Đây cũng là một thí nghiệm để cô tiến hành kiểm tra tác dụng của nước giếng.
Đỗ Vũ Hàm phát hiện, không gian ở kiếp này rất khác với kiếp trước, ví dụ như những ngọn núi lớn xuất hiện khi không gian đạt tới cấp thứ mười, đời trước không hề có, còn có cái giếng xuất hiện sau đó, đời trước chưa từng xuất hiện.
Cô không biết có phải là do cô trọng sinh, nên không gian cũng biến dị theo hay không, cô phải từ từ khám phá sự khác biệt trong không gian.
Bây giờ cô có núi lớn cùng nước giếng thêm vào, khiến tốc độ kiếm tiền của cô càng nhanh hơn, chờ đến khi loại thuốc có thể chữa trị chân cho Hàn Nghĩa Tiên trị xuất hiện, chắc chắn cô có thể tích cóp đủ. Lúc này áp lực trên người cô cũng nhỏ đi rất nhiều.
Cuối tuần, sáng sớm Viên Khải Văn đã mò tới sân nhỏ, hắn chạy vào chào hỏi anh họ mình một tiếng, sau đó liền ra sân luyện tập bắn tên, hắn hy vọng có thể nâng cao kỹ năng bắn cung của mình càng sớm càng tốt để có thể đi bắn con mồi.
Hàn Nghĩa Tiên nhìn thấy ba thiếu nam thiếu nữ đang luyện tập bắn cung ở ngoài sân, nhất thời tay cũng ngứa ngáy, liền chuyển động xe lăn đi ra sân.
Hắn nhìn em họ bắn tên một lúc rồi nói:
- Khải văn, đưa cung tên cho anh, anh bắn hai mũi tên.
Viên Khải Văn lập tức đưa cung tên cho anh họ, ánh mắt tò mò nhìn anh họ, chẳng lẽ anh họ cũng có hứng thú với bắn cung?
Hàn Nghĩa Tiên thuần thục cài tên bắn cung, mũi tên vèo một cái đã bắn ra ngoài, hơn nữa còn trúng ngay hồng tâm.
Viên Khải Văn cùng Lưu Cương đều trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Đỗ Vũ Hàm lại không cảm thấy có gì kỳ lạ cả, bởi vì Hàn Nghĩa Tiên là người dạy cô kỹ thuật bắn cung đầu tiên.
Viên Khải Văn kêu lên một tiếng:
- Không nghĩ tới anh họ còn có chiêu thức này, thật đúng là thần tiễn (cung thủ lão luyện) a!
Lưu Cương cũng nói:
- Đúng vậy, đoàn trưởng, không nghĩ tới anh lại biết bắn tên. Còn bắn chuẩn như vậy, thật lợi hại.
Hàn Nghĩa Tiên cười nói:
- Này tính là gì, khoảng cách mới bao xa a. Khải văn, động tác nắm cung ngắm bắn của em không chuẩn lắm, để anh chỉ em.
Hàn Nghĩa Tiên lại giải thích chi tiết kỹ năng bắn cung cơ bản cho hai tên tiểu tử này một lần, sau đó mới để hai người luyện tập.
Luyện tập một lát, thấy mặt trời đã lên cao, hơi nước trong núi hẳn đã tan đi, ba người liền theo kế hoạch đã bàn bạc trước đó, sắp xếp cho Hàn Nghĩa Tiên xong, một người liền cõng một cái sọt liễu rồi vào núi.
Lần này bọn họ vào núi là để đi săn, sau đó lại đào một ít rau dại. Đây cũng là lần thực chiến đầu tiên của Lưu Cương cùng Viên Khải Văn.
Núi lớn đã được bao trùm bởi một màu xanh biếc, cỏ cũng mọc cao hơn nhiều, một số loài động vật nhỏ cũng bắt đầu thường xuyên hoạt động.
Viên Khải Văn cây cung mà Đỗ Vũ Hàm làm cho hắn, đi theo sau Đỗ Vũ Hàm cẩn thận đi xuyên qua núi rừng, nhìn qua lại để tìm kiếm xem có con mồi nào gần đó không.
Hắn rất nóng lòng muốn kiểm tra kết quả luyện tập của mình trong khoảng thời gian này, cho dù chỉ có thể bắn được một con mồi nhỏ, cũng không uổng công học tập của hắn.
Mấy người tìm kiếm trong núi một lúc, cuối cùng cũng phát hiện một con gà rừng đang cúi đầu tìm kiếm thức ăn trong rừng cây.
Viên Khải Văn thấy cuối cùng cũng phát hiện con mồi, làm động tác đặt ngón trỏ lên miệng và ra hiệu im lặng, ý bảo hắn sẽ săn con gà rừng này.
Lưu Cương cùng Đỗ Vũ Hàm đều gật gật đầu, muốn xem kết quả luyện tập của Viên Khải Văn trong khoảng thời gian này.
Thấy Viên Khải Văn từ từ rút cung tên ra, giương cung nhắm vào con gà rừng mà bắn.
Chỉ nghe thấy vèo một tiếng, mũi tên đã bắn ra ngoài, nó thực sự đã bắn trúng con gà rừng kia.
Nhưng con gà rừng kia không chết ngay tại chỗ mà kéo theo mũi tên chạy một lúc lâu mới mắc vào cành cây không được, rồi ngã xuống trên mặt đất.
Sau khi con gà rừng bị bắn trúng, Viên Khải Văn cùng Lưu Cương liền đuổi theo nó. Lưu Cương chạy nhanh nhất, nhặt con gà rừng thoi thóp sắp chết lên trước, vừa nhìn liền cười ha ha.
Đỗ Vũ Hàm chạy tới, vừa nhìn thấy cũng nở nụ cười, hóa ra mũi tên mà Viên Khải Văn bắn kia đã bắn trúng mông gà rừng, lúc này nhìn giống như có một mũi tên mọc ra từ phía sau mông con gà rừng.
Lưu Cương cười nói:
- Tôi nói này tiểu văn, cậu bắn cũng quá chuẩn đi, vừa lúc bắn trúng mông gà.
Nói xong lại cười ha ha.
Viên Khải Văn trợn mắt nhìn Lưu Cương một cái, sau đó động thủ đoạt lấy con gà rừng, nhìn một lượt rồi nói:
- Mặc kệ là bắn trúng chỗ nào, dù sao cũng là bắn trúng, hơn nữa còn là con gà rừng lớn a. Anh cười nhạo tôi bắn nhầm chỗ, anh bắn thử một con cho tôi xem. Đừng để đến lúc không bắn được, chỉ biết cười nhạo người khác.
Lưu Cương vừa nghe liền phản bác, nói:
- Cậu nói tôi không thể bắt được con mồi sao? Chúng ta nói trước, tìm được con mồi tiếp theo, tôi sẽ ra tay, không ai được tranh với tôi.
Đỗ Vũ Hàm cười nói:
- Được rồi, bắt được là tốt. Con mồi tiếp theo liền để Lưu Cương ra tay. Chúng ta đừng lên tiếng, nói lớn tiếng như vậy, sẽ dọa con mồi chạy mất.
Đám người nhanh chóng im lặng, đặt con gà rừng vào sọt liễu, tiếp tục đi về phía trước, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Đi được một đoạn, lại phát hiện một con gà rừng khác, lần này đã thống nhất là để Lưu Cương ra tay, hai người còn lại không động đậy, chỉ nhìn Lưu Cương kéo cung bắn tên.
Bất quá, rõ ràng kỹ thuật bắn cung của Lưu Cương còn chưa hoàn thiện, mũi tên bay sượt qua lông gà rừng, bắn trượt.
Đỗ Vũ Hàm vừa thấy tình huống này, liền nhanh chóng cài mũi tên, kéo cung, bắn trúng con gà rừng đã bay lên kia. Gà rừng bị bắn trúng, vỗ cánh phành phạch vài cái liền bất động.
Viên Khải Văn thấy vậy liền vỗ vai Lưu Cương chê cười, nói:
- Cho dù tôi bắn trúng chỗ nào, thì cũng là bắn trúng. Anh ngay cả sợi lông cũng bắn không trúng. Đồng chí vẫn phải cố gắng nha. Ha ha ha.
Nói xong liền cười ha ha, sau đó liền đi nhặt con gà rừng kia.
Lưu Cương không phục nói:
- Lần này tay tôi có chút run, lần sau nhất định có thể bắn trúng.
Tuy nhiên, hiển nhiên Lưu Cương là người vừa không có công phu tốt, ngay cả vận khí cũng không tốt, không bắn trúng mục tiêu lần nào, đều là Đỗ Vũ Hàm kéo cung bổ sung, mới không làm con mồi chạy thoát.
Dọc theo đường đi, Viên Khải Văn đã cười nhạo Lưu Cương rất nhiều.
Bất quá, Viên Khải Văn cũng chỉ là may mắn bắn trúng mục tiêu lần đầu tiên, những lần sau cũng không bắn trúng được nổi một lần.
Lần này bọn họ đi sâu vào trong núi. Cho nên thu hoạch không tồi, săn được ba con gà rừng, hai con thỏ hoang, sau đó không tiếp tục đi săn nữa.
Hiện tại thời tiết đã ấm áp, nếu săn quá nhiều con mồi, lại không thể bảo quản thì sẽ bị hỏng mất. Bất quá, may mắn bọn họ tìm được một hang thỏ, tổng cộng có sáu con, làm Đỗ Vũ Hàm vô cùng vui vẻ.
Có sáu con thỏ con này, cô có thể bắt đầu nuôi con thỏ. Trở về cô sẽ xây tổ cho thỏ..
Ba người cõng con mồi trở lại rìa rừng, liền bắt đầu đào rau dại. Hiện tại rau dại đã rất tốt, rất nhanh đã hái đầy sọt. Phía dưới sọt là con mồi, phía trên là rau dại, ba người vui vẻ trở về nhà.
Viên Khải Văn cảm thấy chuyến đi lên núi này là thú vị nhất. Trước kia hắn cũng vào núi đi săn, nhưng không có súng, rất nhiều lần đều tay không trở về.
Hiện tại hắn biết bắn cung, tuy còn chưa quá chuẩn, để chạy rất nhiều con mồi chạy thoát, chỉ bắn trúng một con gà rừng, nhưng chỉ cần hắn kiên trì luyện tập, sau này chắc chắn sẽ bách phát bách trúng.
Nghĩ đến đây, trước mắt giống như đang có một đàn con mồi lớn tiến về phía hắn, đủ loại đồ ăn ngon đang vẫy tay chào hắn.