Hàn Nghĩa Tiên không ngủ trưa, mà thương lượng chuyện tiền công với Đỗ Vũ Hàm:
- Trước đó tôi quên mất việc này, hôm nay mới nhớ tới. Từ khi em đến đây, cuộc sống của tôi đã thoải mái hơn rất nhiều, đây đều là công lao của em, em muốn tiền công như thế nào, cứ nói cho tôi biết.
Đỗ Vũ Hàm đỏ mặt nhưng vẫn xua tay:
- Hàn đại ca, thật sự không cần cho em tiền công, em ở chỗ này được ăn no, được mặc ấm, làm việc cũng không quá mệt, em còn có một căn phòng riêng, đã tốt hơn gấp trăm ngàn lần so với lúc em còn ở nhà. Có được cuộc sống như vậy là điều mà trước đây em chưa bao giờ dám nghĩ tới. Hơn nữa dì Hàn có ân với em, là dì ấy đã giúp em thoát khỏi cuộc sống gian nan trước kia, còn giúp em rời hộ khẩu tới nơi này, để em có cung ứng lương, cũng gián tiếp giúp ba mẹ em, ơn tình lớn này, sao em có thể lấy tiền công từ anh? Em thật sự không cần trả tiền công.
Hàn Nghĩa Tiên nhìn bộ dáng kiên quyết của Đỗ Vũ Hàm, nói:
- Tôi cũng không cho em nhiều, tôi bao ăn ở, một tháng cho em mười đồng tiền. Coi như là cho em tiền tiêu vặt, em cũng có thể dùng để tiếp tế cho ba mẹ ở nhà, cuộc sống của họ chắc chắn vẫn còn rất khó khăn. Nếu em lại từ chối, tôi sẽ coi là em chê tôi cho ít.
Ở niên đại này, được bao ăn ở, một tháng trả mười đồng tiền công, thật sự là không ít, nhưng Đỗ Vũ Hàm nhìn vẻ mặt kiên quyết của Hàn Nghĩa Tiên, chỉ đành nói:
- Vậy cảm ơn Hàn đại ca.
Sau khi nói xong chuyện tiền công cho Đỗ Vũ Hàm, Hàn Nghĩa Tiên liền đi ngủ trưa.
Sau này mỗi tháng cô sẽ được nhận 10 đồng tiền công, cô tuyệt đối có đủ khả năng nhận số tiền công này. Đỗ Vũ Hàm quyết định sẽ bù đắp cho Hàn Nghĩa Tiên ở mặt đồ ăn.
Đỗ Vũ Hàm mang mấy cây gậy trúc dài mà cô tìm được vài ngày trước vào trong sân, sau đó lại lấy từ trong phòng ra rất nhiều sợi chỉ dài, chắc chắn và một chiếc kim may áo hơi lớn một chút mà cô đã cố ý mua để làm móc câu cá.
Làm cần câu không khó, chỉ cần uốn kim thành hình lưỡi câu rồi cố định vào một đầu dây, buộc một đoạn gỗ phù nhỏ nhẹ vào dây câu để làm phao, đầu dây còn lại sẽ buộc cố định vào gậy trúc là được.
Tuy rất đơn giản nhưng câu cá bằng cần câu này hoàn toàn không thành vấn đề.
Đỗ Vũ Hàm làm hai cái cần câu. Sau đó cô lại cầm một cái chai nhỏ chứa những con giun đất đã đào hôm qua, mang theo cần câu, chậu nước và một chiếc ghế dài nhỏ rồi ra khỏi sân, đi về phía bờ sông.
Lúc này, Lưu Cương cùng Viên Khải Văn đang ở ngoài cửa, hái quả du, nghe thấy tiếng động, liền cúi đầu nhìn, vừa lúc Đỗ Vũ Hàm thấy đang xách hai đoạn trúc dài, liền hô:
- Vũ Hàm, cô mang hai cây trúc này theo để làm gì a?
Đỗ Vũ Hàm vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hai người trên cây, nói:
- Tôi ra bờ sông câu cá. Hai người có đi không?
Hai người trên cây vừa nghe thấy, ánh mắt sáng lên, cũng không thèm hái quả du nữa, cả người lưu loát trượt xuống, nói:
- Chúng ta cũng đi.
Từ một mình Đỗ Vũ Hàm hành động lúc này liền biến thành ba người.
Ba người cùng nhau đi tới bờ sông, Đỗ Vũ Hàm chọn một vị trí không sai biệt lắm, rồi nói:
- Hai người dùng một cần câu đi. Ở chỗ này câu cá. Từ giờ trở đi, hai người phải giữ im lặng, đừng dọa cá bỏ chạy.
Viên Khải Văn có chút chần chờ nói:
- Này có thể sao? Tôi cũng đã từng thấy những người khác câu cá, nhưng rất khó bắt được.
Đỗ Vũ Hàm nhún nhún vai nói:
- Thử chẳng phải sẽ biết sao. Nói trước a, một lát nữa nếu có cá cắn câu, hai người ngàn vạn phải nhớ kỹ không được hô to gọi nhỏ, nếu không chắc chắn sẽ không bắt được cá.
Lưu Cương cùng Viên Khải Văn đùa nghịch một cây cần câu, Đỗ Vũ Hàm cũng mặc kệ bọn họ, tìm một vị trí cách bọn họ không xa, treo mồi câu lên, ném lưỡi câu vào sông.
Lúc này mặt nước bằng phẳng, ánh sáng mặt trời sau giờ ngọ chiếu lên người đầy ấm áp, dương liễu bên bờ sông rũ xuống giống như hàng ngàn dải lụa xanh.
Đỗ Vũ Hàm ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, lặng lẽ chờ cá cắn câu, nhìn mặt sông sóng nước lóng lánh cũng có một phen thích thú.
Dù hoàn cảnh có khó khăn đến mấy, chúng ta vẫn có thể tận hưởng niềm vui cuộc sống, chỉ tùy vào việc lòng người tích cực hay tiêu cực.
Lúc không gian của Đỗ Vũ Hàm lên đến cấp mười ba, trong không gian đã xuất hiện một giếng nước, thứ này chưa từng xuất hiện ở kiếp trước.
Đỗ Vũ Hàm còn chưa kịp nghiên cứu kỹ về nước trong giếng, bất quá mấy ngày nay cô dùng nước giếng để tưới ruộng trong không gian, thời gian thu hoạch hoa màu trên ruộng rõ ràng đã được rút ngắn đi, đây lại là một điều đáng kinh ngạc.
Trong biệt thự có nước, nên cô chưa thử uống nước giếng, không biết nước bên trong có tác dụng đặc biệt gì khác không, có thu hút động vật không.
Nghĩ vậy, Đỗ Vũ Hàm liền dùng ý niệm điều khiển nước trong giếng, nước qua ngón tay chảy nhỏ giọt xuống sông.
Đỗ Vũ Hàm không biết nước giếng trong không gian có thể thu hút cá hay không, cô không dám thả nhiều nước, chỉ nhỏ vài giọt trước.
Qua một hồi lâu, quả nhiên có cá bơi tới đây, không biết có phải là do nước giếng hấp dẫn tới hay không, xem ra sau này cô phải thử riêng một chút.
Không bao lâu, chiếc phao buộc trên dây câu của Đỗ Vũ Hàm bắt đầu chuyển động bồng bềnh chìm nổi trên mặt nước, cô biết đã có cá cắn câu.
Lại đợi thêm một lát, cảm giác thời cơ đã tới, liền vội vàng vung cần câu lên trên, một con cá trích lớn nặng khoảng nửa kg treo ở đầu cần, đang điên cuồng giãy giụa.
Cách đó không xa, Viên Khải Văn cùng Lưu Cương đều nhìn thấy động tác của Đỗ Vũ Hàm, nhìn thấy trên cần câu có cá, đều đặt cần câu trong tay xuống, chạy tới nhìn Đỗ Vũ Hàm túm chặt con cá trích lớn trong tay.
Viên Khải Văn kích động nói:
- Đỗ Vũ Hàm, cô giỏi thật đấy, chỉ mới một lát đã bắt được cá, cũng không nhỏ a.
Đỗ Vũ Hàm nhanh chóng gỡ con cá trích ra khỏi lưỡi câu, rồi cho vào chậu có một ít nước.
Viên Khải Văn cùng Lưu Cương đều vui vẻ ngồi xổm bên cạnh chậu nước nhìn con cá trích bơi lội trong nước, lại câu thêm vài con cá, như vậy bữa tối sẽ có cá ăn.
Nghĩ đến được ăn cá, hai người liền kích động vạn phần, hai người này chính là tổ hợp một đội tham ăn.
Hai người vội vàng trở về chỗ đặt cần câu của mình, yên lặng câu cá. Cần của Đỗ Vũ Hàm đã có cá cắn câu, hai người bọn họ cũng phải cống hiến một chút, không thể tay không được, quá mất mặt a.
Đỗ Vũ Hàm đem con giun nhúng vào nước lấy ra từ giếng trong không gian, sau đó treo lên móc câu rồi tiếp tục ngồi câu cá.
Mặt nước lóng lánh, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài chú cá nhảy lên khỏi mặt nước, nước sông trong suốt, người đứng trên bờ có thể nhìn thấy cá bơi lội trong nước.
Ánh mặt trời sau giờ ngọ ấm áp dịu nhẹ, Đỗ Vũ Hàm bị phơi thoải mái đến mức cả người đang mơ màng sắp ngủ.
Phao lại động, thế nhưng lần này lại nhấc lên được một con cá đen, nặng chừng hai cân, làm Đỗ Vũ Hàm vô cùng vui vẻ.
Con cá đen này có thể chế biến thành cá phi lê, cũng có thể làm món cá hầm ớt, cá hầm cải chua.
Cá đen có giá trị dinh dưỡng cao, hương vị lại tươi ngon, hàm lượng protein cao ươn thịt gà, thịt bò hầm rất nhiều, hơn nữa còn có tác dụng tiêu máu ứ đọng, tái tạo, bồi bổ và phục hồi sức khỏe, rất phù hợp cho Hàn Nghĩa Tiên ăn.
Không nghĩ tới trong con sông này lại có cá đen, thật sự là thu hoạch ngoài ý muốn.
Cuối cùng nhân phẩm của Viên Khải Văn cùng Lưu Cương đã bùng nổ, hai người câu được một con cá trích lớn bằng bàn tay.
Tuy cá không lớn, nhưng đã làm cho hai người có lòng tin. Hai người miệng liệt, cứ vậy mà im lặng cười ngây ngô, gỡ cá ra rồi thả vào chậu nước của Đỗ Vũ Hàm, sau đó lại móc mồi tiếp tục câu cá.
Nhìn con cá trích nhỏ bọn họ câu được, so sánh với con cá đen nặng chừng hai cân bên cạnh, quả thực không đủ nhìn.
Đến khoảng bốn giờ chiều, ba người đã câu được hơn phân nửa chậu cá, chủ yếu là cá trích, chỉ có một con cá đen mà Đỗ Vũ Hàm câu được. Bất quá như vậy đã là rất tốt rồi, buổi tối có thể ăn một bữa no nê.