Cuối tuần, Hàn Tú Cầm dẫn theo con trai út Viên Khải Văn tới sân nhỏ, nhìn thấy rất nhiều hạch đào phơi trên phiến đá xanh, Hàn Tú Cầm có chút giật mình, vào nhà rồi hỏi:
- Tiểu Lưu, trong nhà lấy đâu ra nhiều hạch đào như vậy?
Lưu Cương vừa thấy là chủ nhiệm Hàn, cũng không giấu giếm mà nói:
- Là Vũ Hàm phát hiện trong núi có rất nhiều hạch đào rừng, nên chúng tôi đã mang về. Tách vỏ xem thử, nhân bên trong quả hạch đào đều rất đầy đặn, là thứ tốt. Chờ lát nữa ngài về, cũng lấy một rổ mang về nhà ăn thử.
Viên Khải Văn đi ra ngoài, cầm mấy quả hạch đào, tay vừa ép một chút là có thể tách được vỏ, hạt bên trong đúng là nhiều nhân, lấy ra một miếng hạch đào rồi ném vào miệng ném, gật gật đầu nói:
- Đúng là không tồi, vận khí của mọi người cũng thật tốt, sao tôi chưa bao giờ gặp được chuyện tốt như vậy a?? Khi nào hai người lại vào núi liền gọi tôi đi cùng a, tôi cũng muốn đi thử vận
may, vạn nhất gặp được thứ tốt gì thì sao?
Lưu Cương dặn dò nói:
- Chuyện này, tốt nhất là cậu đừng tùy tiện nói ra bên ngoài a, đến lúc đó người khác sẽ đỏ mắt, vào núi tìm đồ vật, nếu chẳng may gặp phải sói, làm người khác bị thương thì không tốt.
Viên Khải Văn gật gật đầu, cười hắc hắc nói:
- Tôi biết, chắc chắn sẽ giữ bí mật cho hai người. Chúng ta phải kiếm tiền trong im lặng mới là thật sự.
Đỗ Vũ Hàm rất vui khi thấy dì Hàn đến thăm Hàn Nghĩa Tiên, vội vàng đi rót nước cho hai mẹ con Hàn Tú Cầm.
Khoảng thời gian này, Hàn Tú Cầm rất bận, cho nên không thể tới thăm cháu trai, nhưng bà vẫn luôn lo lắng hỏi thăm tình trạng của cháu trai từ chỗ Lưu Cương. Vừa có thời gian liền lập tức tới thăm Hàn Nghĩa Tiên.
Hàn Tú Cầm vào nhà nói chuyện với cháu trai, vừa nhìn thấy hắn, bà đã cảm thấy chỉ mới mấy ngày không gặp mà khí sắc của hắn khá hơn rất nhiều, hình như còn béo lên một ít.
Khuôn mặt vốn đã anh tuấn, bởi vì mấy tháng này không dãi nắng dầm mưa ở bên ngoài đã trở nên trắng nõn như ngọc, hơn nữa khí sắc không tồi, khí lực cả người cũng tốt hơn trước rất nhiều, trông lại càng thêm anh tuấn.
Hàn Tú Cầm thở dài trong lòng, một người như vậy quân tử anh tuấn như ngọc, trách không được trước kia lại khiến nhiều cô gái nhớ thương như vậy.
Nhưng người đều sống thực tế, ngay sau khi xác nhận cháu trai bị tàn tật, những cô gái vốn có vẻ ngoài hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, tâm địa thiện lương trước kia, liền lập tức né xa ba thước, giống như chỉ sợ bị dính lên.
Ngay cả cái người tên Lưu Oánh kia cũng vậy, đã gấp không chờ nổi mà muốn hủy bỏ hôn ước với cháu trai mình. Tất cả bọn họ đều là một đám hợm hĩnh, trong mắt chỉ có danh lợi.
Viên Khải Văn cũng vào nhà nói chuyện cùng anh họ.
Hàn Tú Cầm sợ con trai nhỏ quấy rầy cháu trai, cho nên không để hắn tới làm phiền Hàn Nghĩa Tiên, cho nên đã nhiều ngày Viên Khải Văn không gặp anh họ mình rồi, lần này vừa gặp đã cảm thấy anh họ mình không còn sa sút tinh thần như trước kia nữa, này đúng là một dấu hiệu tốt.
Hàn Nghĩa Tiên thấy cô cả cùng em họ tới, liền vui mừng, hỏi:
- Cô cả, trong nhà thế nào?
Hàn Tú Cầm trả lời:
- Đều tốt. Thấy sắc mặt con tốt hơn trước rất nhiều, hình như còn béo lên a.
Khóe miệng Hàn Nghĩa Tiên nhếch lên, nói:
- Đó là bởi vì trù nghệ của Vũ Hàm thật sự quá tốt, cháu luôn không nhịn được mà ăn nhiều hơn. Hiện tại đã phải bắt đầu rèn luyện thân thể, nếu không cháu cũng sợ mình sẽ biến thành một người mập.
Hàn Tú Cầm phát hiện cháu trai thế nhưng lại nói đùa, đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây, thực sự khiến người ta phải kinh ngạc.
Viên Khải Văn tựa vào vai anh họ, nói:
- Anh họ, có phải hiện tại cuộc sống của mọi người rất tốt không a? Có phải mỗi ngày đều có thịt ăn hay không?
Hàn Nghĩa Tiên quay đầu liếc mắt nhìn em họ mình một cái, rồi nói:
- Gì mà mỗi ngày đều có thịt ăn, em cho rằng đi săn dễ dàng như vậy sao? Kia đều là Vũ Hàm cùng Cương tử vào trong núi cực cực khổ khổ mới bắt được.
Hàn Tú Cầm vô con trai nhỏ một cái, oán trách nói:
- Đi, đừng phiền anh họ con, mẹ nói chuyện với anh họ con, con ra ngoài chơi đi.
Viên Khải Văn bị lão mẹ đuổi ra khỏi đông phòng, liền ra ngoài tìm Lưu Cương hỏi thăm chuyện vào núi đi săn.
Hàn Tú Cầm thấy con trai nhỏ đã đi ra ngoài, liền hỏi:
- Nghĩa Tiên, Đỗ Vũ Hàm này không tồi chứ? Cô thấy khí sắc của cháu đã tốt hơn rất nhiều, cô cũng yên tâm. Lát nữa cô sẽ gọi điện cho bố cháu, cũng để ông ấy yên tâm. Ba cháu rất lo lắng cho cháu.
Hàn Nghĩa Tiên gật đầu nói:
- Cô nhóc Đỗ Vũ Hàm này quả thực rất cần mẫn, tay nghề nấu ăn tốt, việc nhà cũng biết làm, biết tính toán trước sau. Về sau cứ để cô nhóc chăm sóc cháu là được.
Hàn Tú Cầm nghe thấy cháu trai nói như vậy mới hoàn toàn yên lòng.
Hàn Nghĩa Tiên nói:
- Cô cả, một vài chiến hữu gửi thư cho cháu, tình hình chỗ bọn họ không tốt lắm, mùa đông năm ngoái không có tuyết, cũng không có mưa, qua năm đến bây giờ vẫn vậy, đều không phải dấu hiệu tốt, chỉ sợ sẽ xảy ra đại hoạ. Ngày thường cô cũng nên tích trữ nhiều lương thực một chút, một số đồ cần mua thì nên mua càng sớm càng tốt, nếu không chỉ sợ sau này nguồn cung ứng sẽ bị hạn chế..
Hàn Tú Cầm cau mày nói:
- Còn có chuyện như vậy a? Nếu thật sự là như vậy, cũng nên đề phòng trước. Vạn nhất thực sự xảy ra đại họa, tình huống chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng. Ai, hiện tại đã có rất nhiều người bụng đói rồi, nếu lại xảy ra đại hoạ, thật đúng là muốn gϊếŧ người mà. Nhưng chúng ta lại không có năng lực kia, chỉ có thể tự lo cho mình trước.
Hàn Nghĩa Tiên gạt chuyện này sang một bên, nặng nề hỏi:
- Ba cháu có khỏe không?
Hàn Tú Cầm trả lời:
- Sức khỏe của ba cháu vẫn ổn, chỉ là lo lắng cho cháu. Thấy cháu không sao, ông ấy cũng yên tâm rồi. Nghĩa Tiên, cô biết mẹ cháu đã làm cháu thương tâm. Cháu không cần quan tâm đến bà ta, như vậy bà ta sẽ không thể khiến cháu thương tâm nữa. Người có thể làm tổn thương chúng ta nhiều nhất, thường là những người thân thiết với chúng ta nhất, nếu cháu không để ý đến bà ta, như vậy bà ta cũng sẽ không thể làm cháu thương tâm nữa. Bà ta còn có những người con khác, sau này cháu cứ ở lại nơi này, chỉ cần cháu có thể mở lòng, tất cả những chuyện đó đều chỉ là quá khứ.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Hàn Nghĩa Tiên lộ ra một nụ cười khổ, gật đầu nói:
- Cô cả, cháu hiểu ý cô nói. Mẹ cháu không còn cần cháu nữa, thậm chí đã chán ghét cháu, cháu liền trốn đi xa một chút. Bà ấy còn có những đứa con khác, đúng là không còn cần cháu nữa, bà ấy sợ cháu làm liên lụy đến bà ấy. Nếu sau này bà ấy muốn cháu hiếu kính, cháu cũng sẽ ra một phần kia giống như em trai, còn nhiều hơn thì không có.
Hàn Tú Cầm biết lần này cháu trai đã bị tổn thương sâu sắc, chỉ cần cháu trai có thể nghĩ thông là được.
Bà gật đầu nói:
- Cháu có thể suy nghĩ cẩn thận như vậy là tốt. Đời người chắc chắn sẽ gặp rất nhiều trở ngại, chỉ cần cháu không từ bỏ hy vọng về cuộc sống, lấy hết can đảm là có thể vượt qua. Cháu còn nhỏ đã lên chiến trường, mười mấy năm vào sinh ra tử trên chiến trường. Nếu vận mệnh đã muốn cháu rời khỏi chiến trường thì đừng nên bỏ cuộc với chính mình, lấy tài trí của cháu, chỉ cần cháu cố gắng nỗ lực, cháu chắc chắn sẽ sống tốt. Cô chưa bao giờ mất niềm tin về cháu, cho dù cháu đi lại không tiện, nhưng cũng sẽ không kém hơn người khác.
Cô cháu hai người nói rất nhiều lời, Hàn Tú Cầm cũng hy vọng cháu trai có thể buông bỏ quá khứ, chào đón một tương lai mới và sống một cuộc sống tốt đẹp.
Bà có một niềm tin vững chắc, chỉ cần cháu trai bà không từ bỏ hy vọng về cuộc sống, chắc chắn sẽ không kém hơn người khác, thậm chí còn tốt hơn người khác.
Hàn Tú Cầm ẩn ẩn có cảm giác, Đỗ Vũ Hàm có ảnh hưởng rất lớn đến Hàn Nghĩa Tiên.
Mặc dù bà hoàn toàn tin chắc cháu trai mình không có tình cảm nam nữ với Đỗ Vũ Hàm, nhưng là Đỗ Vũ Hàm đúng là đã mang lại ánh nắng và nhiệt huyết về cuộc sống cho cháu trai bà.
Cho dù cuối cùng hai người họ có xảy ra chuyện gì thì ít nhất hiện tại cháu trai của bà vẫn còn hy vọng và nhiệt huyết với cuộc sống, đây đúng là điều bà muốn nhìn thấy..