- 🏠 Home
- Trọng Sinh
- Không gian
- Trọng Sinh Thập Niên 60, Công Lược Hạnh Phúc
- Chương 41: Phát hiện dị thường
Trọng Sinh Thập Niên 60, Công Lược Hạnh Phúc
Chương 41: Phát hiện dị thường
Buổi tối Đỗ Vũ Hàm nấu cháo ngô, nấu trong nồi lớn đặc biệt thơm. Món chính là bánh hấp nóng hổi,
ăn cùng thịt thỏ hầm còn sót lại từ bữa trưa, lại xào thêm một một đĩa hành tây cùng khoai tây, mùi vị cũng không tồi.
Lúc Ăn cơm, Đỗ Vũ Hàm nói:
- Lưu đại ca, ngày mai chúng ta đi hái một ít quả du đi, làm cơm quả du. Ăn rất ngon.
Lưu Cương cảm thấy hứng thú với đồ ăn nhất, lúc ở quê, vào mùa xuân hắn thường leo cây hái quả du ăn, hắn cũng từng được ăn cơm quả du mà mẹ hắn làm, đúng là ăn rất ngon.
- Được, ngày mai chúng ta liền đi hái, ở trước cửa có một cây du già, rất nhiều quả. Nếu cô không nói thì tôi cũng quên mất thứ này, trước kia tôi đã từng ăn rất nhiều.
Buổi sáng hôm sau, Đỗ Vũ Hàm không vào núi mà cùng Lưu Cương đi làm giàn nho, cẩn thận căng dây nho ra rồi buộc vào giàn nho.
Sau khi làm giàn nho xong, hai người ra khỏi sân, đi ra cửa tìm cây du có nhiều quả nhất. Lưu Cương đeo một chiếc túi vải trên vai, lưu loát trèo lên cây du.
Đỗ Vũ Hàm ở dưới gốc cây nhìn Lưu Cương nhanh nhẹn hái quả du.
Trên cây du có từng chùm từng chùm quả, cứ hái từng cụm, hái một lúc đã được một đống, chẳng bao lâu Lưu Cương đã hái đầy túi vải.
Lưu Cương buộc miệng túi vải ném xuống dưới gốc cây.
Đỗ Vũ Hàm hô:
- Lưu đại ca, từng này quả du là đủ rồi, anh mau xuống đi.
Lưu Cương nghe xong liền lưu loát trượt xuống giống như con khỉ.
Đỗ Vũ Hàm đi vào nhà cầm một cái chậu rửa rau ra, hai người liền ngồi dưới tàng cây mà nhặt quả du.
Đỗ Vũ Hàm mang một chậu lớn đầy qua du đi rửa sạch vài lần, sau khi rửa sạch liền đặt nó sang một bên để ráo nước.
Đỗ Vũ Hàm trộn quả du đã rửa sạch với bột ngô rồi cho vào nồi hấp.
Ngoài ra, còn phải làm nước chấm, dùng tỏi giã nhỏ, giấm, dầu mè, dầu ớt để làm nước chấm.
Bữa trưa là cơm quả du, mọi người đều rất thích ăn món này, chủ yếu là cảm thấy cách ăn này rất mới mẻ. Cơm quả du cơm thơm ngọt ngon miệng, chấm với nước chấm lại càng ngon hơn.
Đây là lần đầu tiên Hàn Nghĩa Tiên ăn nón cơm quả du như vậy, trước kia hắn cũng từng ăn qua cơm quả du, nhưng cảm giác hương vị không ngon giống như cơm Đỗ Vũ Hàm làm.
Hắn biết ở nhiều nơi nghèo khó, mỗi khi mùa xuân đến, quả du sẽ là món chính trên bàn cơm, có thể tiết kiệm được một phần lương thực.
Buổi chiều, Đỗ Vũ Hàm cùng Lưu Cương tiếp tục vào núi lấy hạch đào, hai người phải mất hai ngày mới mang hết số hạch đào dại ở trong núi về.
Sau khi mang hạch đào về, bọn họ lại đi đào cây hạch đào, chuẩn bị mang về trồng ở góc sân.
Lưu Cương trực tiếp xách cái xẻng theo, Đỗ Vũ Hàm cũng cõng sọt liễu, nhân tiện đào một ít rau dại.
Lần này bọn họ đào một cây hạch đào có chiều cao vừa phải trước, cũng để tiện mang về nhà.
Trên đường về thấy có rau dại, hai người liền đào một ít.
Khi đang đào rau dại, Đỗ Vũ Hàm phát hiện một vài tàn thuốc dưới gốc cây lớn, cô dùng xẻng nhỏ trong tay khảy khảy lá rụng trên mặt đất, rồi lại đào một ít đất lên, nhìn thấy rất nhiều tàn thuốc bị chôn ở phía dưới.
Thoạt nhìn, những tàn thuốc này không phải được hút trong một lần, chắc chắn phải có người thường xuyên tới nơi này.
Trực giác của Đỗ Vũ Hàm mách bảo, những tàn thuốc này không thích hợp.
Cô ngẩng đầu nhìn cái cây cao lớn dị thường trước mắt.
Cây cổ thụ này chắc chắn đã sống rất nhiều năm rồi, thân cây to đến mức một người ôm không nổi.
Hiện tại cây đã đâm chồi nhưng lá vẫn còn nhỏ, nhìn xuyên qua cành lá là có thể nhìn thấy một tổ chim rất lớn ở trên cây.
Đỗ Vũ Hàm cau mày đi vòng quanh cái cây lớn vài lần, chợt phát hiện trên thân cây có một vài dấu vết rất nhỏ, chứng tỏ đã từng có người leo lên.
Nhìn thấy những điểm này, Đỗ Vũ Hàm chợt có chút căng thẳng, có điều gì đó đột nhiên lóe lên trong đầu cô, nhưng quá nhanh để cô bắt kịp nó.
Đỗ Vũ Hàm không suy nghĩ nữa, quay đầu gọi Lưu Cương:
- Lưu đại ca, trên cây này có một tổ chim lớn. anh leo lên xem có quả trứng nào không a.
Cô nhớ lúc hái quả du, Lưu Cương leo cây nhanh nhẹn như vậy, có lẽ cây cổ thụ này cũng không thành vấn đề.
Lưu Cương đi tới, nhìn cái cây lớn rồi gật gật đầu nói:
- Không thành vấn đề, tôi leo cây từ nhỏ đến lớn, leo cây đối với tôi mà nói chỉ là chuyện nhỏ, nhìn thôi này.
Nói xong Lưu Cương liền giơ hai tay bám vào thân cây, rồi tạch tạch mà bò lên trên.
Tổ chim kia không ở trên ngọn cây mà ở trên một cành cây lớn.
Lưu Cương leo tới độ cao gần tổ chim, liền nhìn bên trong xem thử, không có trứng chim.
Trứng chim thì hắn không tìm thấy, nhưng lại kinh ngạc phát hiện bên trong tổ chim có thứ gì đó được bọc bằng cao su.
Lưu Cương liền nhỏ giọng hô về phía Đỗ Vũ Hàm đang đứng dưới gốc cây.
- Vũ Hàm, trong tổ chim này có một bọc đồ, bọc bằng cao su.
Đỗ Vũ Hàm nghe vậy, đôi mắt vụt lên một đạo tinh quang, nhỏ giọng hô về phía Lưu Cương:
- Anh nhớ kỹ thứ đó được gói như thế nào, sau đó mở ra xem thử là thứ gì.
Lưu Cương nghe vậy liền cẩn thận quan sát hình dáng ban đầu của bọc cao su, sau đó mới cẩn thận mở nó ra.
Vừa nhìn liền có chút hốt hoảng, bên trong bọc lại là một khẩu súng lục cùng một loạt đạn.
Lưu Cương vừa thấy là bên trong là vũ khí, liền khẩn trương, hắn nhỏ giọng hô về phía Đỗ Vũ Hàm ở dưới tàng cây:
- Vũ Hàm, bên trong bọc này có súng lục cùng với đạn.
Đỗ Vũ Hàm vừa nghe thấy, liền có cảm giác quả nhiên là như thế. Cô nhớ rõ kiếp trước đã có người tới hưu sở phá rối, hình như là muốn ám sát vị cán bộ lãnh đạo nào đó.
Mặc dù lúc đó chuyện này là cơ mật, nhưng bọn họ ở gần hưu sở, cho nên cũng biết một ít tình huống.
Vũ khí này có lẽ là của đặc vụ địch giấu ở đây.
Đỗ Vũ Hàm liền nhỏ giọng hô về phía Lưu Cương:
- Gói chúng lại rồi đặt về vị trí ban đầu, khôi phục nguyên dạng, đừng để người khác phát hiện sự khác biệt.
Lưu Cương gật đầu liền khôi phục mọi thứ về trạng thái ban đầu, sau đó nhanh chóng leo xuống.
Phát hiện đồ vật kinh người như vậy, Lưu Cương liền biết chuyện này không đơn giản, nhất định có chuyện gì đó đang xảy ra.. Hắn thậm chí còn nghĩ đến thủ đoạn của đặc vụ địch, rất có thể đặc vụ của địch đang ẩn náu ở đây.
Làm một người quân nhân, chút năng lực trinh sát này vẫn phải có.
Lưu Cương lập tức hỏi:
- Vũ Hàm, vì sao chúng ta không lấy vũ khí đi?
Đỗ Vũ Hàm trợn trắng mắt, liếc Lưu Cương một cái nói:
- Anh ngốc sao, nếu anh cầm vũ khí đi, người giấu không tìm thấy vũ khí, chắc chắn sẽ biết đã có người phát hiện, như vậy không phải chúng ta đang rút dây động rừng sao? Có người giấu vũ khí ở chỗ này, nhất định là có mưu đồ, chúng ta trước không được rút dây động rừng, đi về nói cho Hàn đại ca trước, hỏi anh ấy một chút, xem làm sao bây giờ.
Lưu Cương gật đầu nói:
- Đúng vậy, cô nói có lý, tôi cho rằng rất có thể là đặc vụ của địch ẩn náu ở chỗ này. Chúng ta trở về hỏi đoàn trưởng một chút.
Hai người cũng không đào rau dại nữa, Đỗ Vũ Hàm đi tới chỗ cô vừa đào đất cùng lật lớp lá rụng dưới gốc cây, chờ khôi phục nguyên dạng xong, liền nhanh chóng chạy theo Lưu Cương về nhà.
Rất nhanh hai người đã về đến nhà, vừa vào sân, Lưu Cương liền ném cây hạch đào ở trong sân rồi chạy vào nhà.
Đỗ Vũ Hàm cũng đặt sọt ở cửa bếp rồi cũng vào nhà.
Lưu Cương vào nhà đã hét lên:
- Đoàn trưởng, chúng tôi phát hiện được một chuyện quan trọng.
Hàn Nghĩa Tiên nhìn thấy hai người vội vàng hoảng hốt chạy vào nhà, liền hỏi:
- Gặp phải chuyện gì mà gấp gáp như vậy.
Lưu Cương kể lại những gì bọn họ tìm thấy trong rừng cây trên núi.
- 🏠 Home
- Trọng Sinh
- Không gian
- Trọng Sinh Thập Niên 60, Công Lược Hạnh Phúc
- Chương 41: Phát hiện dị thường