Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Thập Niên 60, Công Lược Hạnh Phúc

Chương 39: Đi lấy quả hạch đào

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đỗ Vũ Hàm biết Hàn Nghĩa Tiên thích ăn đồ ngọt cho nên mới thả một ít đường vào bánh hấp.

Mà Hàn Nghĩa Tiên đúng là rất thích ăn bánh hấp có chút ngọt ngào, mềm xốp thơm ngọt, hương vị và kết cấu của bánh đều ngon.

Lưu Cương là người không kén ăn, bất kỳ món gì Đỗ Vũ Hàm làm, đối với hắn đều là món ngon, ngon hơn cơm hắn nấu gấp trăm lần.

Vì để dễ tiêu hóa, thịt thỏ được hầm rất mềm, khoai tây lại càng mềm mại ngon miệng, ăn gần giống như thịt.

Gần đây Hàn Nghĩa Tiên ăn đồ ăn Đỗ Vũ Hàm làm, luôn không tự giác được mà ăn đến no căng, hắn cảm thấy gần đây mình có xu thế tăng cân nên bắt đầu kiểm soát lượng thức ăn nạp vào, hắn không muốn trở thành một tên béo.

Mỗi ngày đều ngồi trên xe lăn, tiêu hao ít năng lượng, nếu ăn quá nhiều, chắc chắn sẽ tích mỡ.

Hàn Nghĩa Tiên để Lưu Cương đến hưu sở tìm cho mình hai cái tạ tay, mỗi ngày đều ngồi trên xe lăn bắt đầu cử tạ tay, như vậy có thể tiêu hao một phần năng lượng.

Lúc nằm trên giường, hắn cũng sẽ hoạt động hai đùi một chút. Tuy cẳng chân không có cảm giác, nhưng đùi không thành vấn đề.

Sau khi Đỗ Vũ Hàm nói chân hắn có thể chữa khỏi, hắn đã cố ý rèn luyện hai chân mình. Đây cũng là để chuẩn bị cho việc điều trị trong tương lai.

Hắn hy vọng sau khi Đỗ Vũ Hàm trị khỏi chân cho mình, hắn có thể đứng dậy trong thời gian ngắn nhất.

Ăn cơm trưa xong, Đỗ Vũ Hàm liền nói:

- Hàn đại ca, cánh tay em đã khỏi hẳn, từ hôm nay trở đi em sẽ xoa bóp cho anh.

Hàn Nghĩa Tiên gật gật đầu nói:

- Được, vậy chờ nghỉ trưa xong. Em cũng đi nghỉ ngơi một chút. Có việc gì tốn sức liền để Lưu Cương làm. Cũng để Lưu Cương học các kỹ thuật xoa bóp, chờ hắn học xong liền để hắn xoa bóp cho tôi. Lực tay của hắn chắc chắn sẽ mạnh hơn em.

Đỗ Vũ Hàm gật gật đầu nói:

- Không thành vấn đề, hắn học xong liền để hắn tới.

Đỗ Vũ Hàm nghĩ đến hạch đào trong núi, liền nói:

- Hôm nay vào núi, em vô tình nhìn thấy mây cây hạch đào, đoán chừng là chưa có ai hái, hạch đào rụng trên mặt đất rất nhiều, đều đã khô hết. Em còn đập quả hạch đào ra xem thử, bên trong hạt rất nhiều, hương vị cũng rất ngon. Em muốn nhờ Lưu đại ca đi cùng em tới đó mang chúng về. Hạch đào vừa có dinh dưỡng lại dễ bảo quản, phơi khô là có thể để được trong thời gian rất lâu.

Lưu Cương đứng bên cạnh nghe nói có nhiều hạch đào ngon như vậy, liền vội vàng nói:

- Vậy buổi chiều chúng ta liền đi. Nơi đó có xa hay không? Nếu không nhân lúc đoàn trưởng nghỉ trưa, chúng ta liền đi, đi sớm về sớm.

Đỗ Vũ Hàm nghĩ nghĩ nói:

- Cũng đúng, chúng ta đi nhanh về nhanh, có thể nhặt về một chuyến.

Hàn Nghĩa Tiên nói:

- Hai người không cần lo lắng cho tôi, khi nào xoa bóp chân cũng được, trước mang đồ về nhà rồi nói.

Đỗ Vũ Hàm cùng Lưu Cương, mỗi người cõng một cái sọt liễu liền xuất phát. Đỗ Vũ Hàm biết đường, hai người cũng không chậm trễ trên đường đi, không đến một giờ đã tới nơi.

Lưu Cương nhìn thấy một tầng hạch đào thật dày trên mặt đất, liền kinh ngạc cảm thán:

- Thật tốt a, thật đúng là không ít, trên cây cũng có không ít a, chúng ta đánh rụng hết xuống a.

Lưu Cương nhặt một quả hạch đào màu vàng trên mặt đất, dùng bàn tay to bóp một cái, hạch đào liền nứt vỡ.

Hắn nhìn hạch đào nhân hạch đào mập mạp bên trong lớp vỏ mà nói:

- Vỏ hạch đào này rất mỏng, ép một cái đã nứt vỏ. Nhân hạch đào nhân cũng dày. Vũ hàm, vận khí của cô thật tốt, một lúc mà phát hiện được nhiều hạch đào như vậy. Những quả hạch đào này rất đắt, cũng rất khó mua. Bây giờ lại có thể tùy ý ăn hạch đào a.

Đỗ Vũ Hàm nói:

- Chúng ta nhặt những quả trên mặt đất trước, lớp vỏ xanh bên ngoài quả hạch đào đã khô, chúng ta chỉ cần bóc ra là được.

Nói xong, Đỗ Vũ Hàm lấy ra hai đôi găng tay bằng vải sợi, đưa cho Lưu Cương một đôi rồi nói:

- Mang bao tay vào, đừng để rách da.

Vỏ ngoài của hạch đào từ lâu đã chuyển sang màu đen, khô nứt, rất nhiều hạt tự bong ra, không cần dùng tay cũng có thể làm rớt vỏ.

Hai người tranh thủ nhặt những quả đã mất vỏ nhưng hạt còn nguyên vẹn cho vào sọt trước, chẳng mấy chốc đã nhặt đầy hai sọt lớn.

Lưu Cương sợ Đỗ Vũ Hàm không xách được một giỏ hạch đào đầy, nên đã bỏ vào sọt của mình một ít, để Đỗ Vũ Hàm cõng nửa sọt là được.

Tuy Đỗ Vũ Hàm đã cao lên một chút, nhưng vẫn rất nhỏ con, hiện tại cô chỉ cao khoảng hơn 1 mét 5 còn không đến 1m6. Cơ thể nhỏ bé này căn bản không thể cõng được một sọt hạch đào đầy.

Đỗ Vũ Hàm cũng không cậy mạnh, chỉ cõng nửa sọt.

Cô đắp cỏ khô lên miệng sọt, một là phòng ngừa hạch đào rơi xuống, hai là không để cho người khác nhìn thấy đồ trong sọt.

Cô còn đang mong sau này có thể đến đây nhặt hạch đào lần nữa. Nếu bị người khác phát hiện ra, lúc đó không có việc của cô nữa.

Lúc trở về, hai người cõng theo hai sọt hạch đào vì vậy đi hơi chậm một chút, nghỉ ngơi hai lần mới đến nhà.

Đỗ Vũ Hàm đổ quả hạch đào lên phiến đá xanh trước nhà, những quả hạch đào này vẫn chưa khô, cần phải sấy khô trước.

Nhìn những quả hạch đào trải đầy trên phiến đá xanh, Lưu Cương toét miệng cười đến tận mang tai.

Hạch đào là thứ tốt, ngày thường khó mà được ăn. Nhiều hạch đào như vậy, có thể ăn bao nhiêu hạch đào tùy thích.

Đỗ Vũ Hàm còn nhắc Lưu Cương có thể gửi về nhà một ít hạt hạch đào, để người trong nhà nếm thử.

Từ khi tham gia quân ngũ, ngoại trừ gửi tiền tiêu vặt về trợ cấp trong nhà, Lưu Cương chưa từng gửi bất cứ thứ gì về nhà, hiện tại Đỗ Vũ Hàm lại nhắc hắn gửi một ít hạt hạch đào về nhà, hắn vui vẻ hỏng rồi.

Hàn Nghĩa Tiên đã đi nghỉ trưa, hiện tại có nhà vệ sinh rất thuận tiện, hắn có thể tự mình giải quyết, dù sao không cần có người đi theo bên cạnh, trong lòng hắn cũng thoải mái hơn một chút.

Hàn Nghĩa Tiên tự mình chuyển xe lăn ra nhà, nhìn thấy Đỗ Vũ Hàm cùng Lưu Cương trải quả hạch đào trên mặt đất để phơi. Hắn không ngờ lại có nhiều như vậy.

Lưu Cương vui vẻ nói:

- Đoàn trưởng, trong núi vẫn còn a, ngày mai tôi cùng vũ hàm tiếp tục đi nhặt, mang chúng nó về, sau chúng ta có thể ăn hạch đào tùy thích.

Đỗ Vũ Hàm nói:

- Hạch đào giàu dinh dưỡng, có thể ăn theo nhiều cách, có thể xào lên ăn, làm thành muối tiêu hoặc là đường ăn đều ngon. Làm bánh, làm nước hạch đào cũng ngon. Chủ yếu là dễ bảo quản. Tôi thấy chúng ta cũng đào một cây hạch đào về trồng ở trong sân, sau này nhà ta cũng có nguồn cung cấp hạch đào, ăn sẽ tiện hơn.

Lưu Cương vừa nghe thấy liền vui vẻ nói:

- Đúng rồi, ngày mai tôi sẽ mang xẻng đi, chúng ta đào một cây mang về.

Hàn Nghĩa Tiên nói:

- Hai người đi làm đi. Hạch đào quả thực là thứ tốt, ngày thường cũng rất khó tìm, lần này nhờ có vũ hàm, chúng ta mới có thể ăn hạch đào bao nhiêu tùy thích. Đào một cây mang về trồng cũng không tồi. Nhưng trước đó hai người mau đi trồng hai cây nho kia đi đã.

Đỗ Vũ Hàm vừa nghe thấy liền vỗ trán một cái, nói:

- Thế mà tôi lại quên chúng tôi mất tiêu, Lưu đại ca, anh mau đi đào hố a, chúng ta đi trồng nho trước.

Ba người thảo luận, chọn một địa điểm thích hợp để Lưu Cương bắt đầu đào hố. Hai dây nho này không nhỏ, Lưu Cương đào hai cái hố to, sau đó cùng Đỗ Vũ Hàm trồng xuống.

Dây nho đã rất dài, cần phải làm một cái giàn nho, Lưu Cương liền đi ra ngoài tìm nguyên liệu.

Để làm giàn nho, cần phải có bốn cột trụ thẳng và một số thanh ngang, còn phải có dây thép hoặc là dây thừng để cố định.

Lưu Cương tới chỗ hưu sở tìm chủ nhiệm Diêu xin một ít dây thép, sau đó liền đi ra ngoài tìm kiếm vật liệu khác. Trong núi lớn có không ít cây cối chết héo, nên rất dễ dàng tìm được một vài cây cột phù hợp.
« Chương TrướcChương Tiếp »