Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Thập Niên 60, Công Lược Hạnh Phúc

Chương 38: Trồng cây

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau đó Đỗ Vũ Hàm lại phát hiện mấy ngọn núi này cũng có thể vận hành thông minh giống như đồng ruộng, có thể tiến hành thao tác bằng suy nghĩ, giúp cô bớt được rất nhiều việc.

Bằng không, chỉ dựa vào mấy ngọn núi này, giai đoạn đầu còn tốt, tới thời điểm thu hoạch, cô sẽ quá bận rộn.

Càng làm cho Đỗ Vũ Hàm vui vẻ chính là cây trồng trên núi trong không gian có thể được bán để kiếm tiền vàng và giá trị kinh nghiệm sau khi thu hoạch. Cái này làm cho kế hoạch thăng cấp và kiếm tiền của cô lên một tầm cao mới.

Ngoài việc trồng cây, Đỗ Vũ Hàm còn muốn trồng một ít thảo dược ở ngọn núi trong không gian, về sau không vất vả đi hái thảo dược nữa.

Không gian thăng cấp, số lượng đồng ruộng cũng tăng nhiều, ngoài việc trồng một số loại lương thực và rau dưa thường ăn, Đỗ Vũ Hàm còn trồng toàn bộ các loại cây quý hiếm có thể mua sắm được trong cửa hàng không gian.

Đỗ Vũ Hàm làm như vậy chỉ là vì để kiếm tiền, mau chóng kiếm cũng đủ số đồng vàng chờ loại thuốc có thể trị khỏi chân cho Hàn Nghĩa Tiên xuất hiện, là cô có thể có đủ tiền mua nó.

Lần trước Đỗ Vũ Hàm gặp một vài cây nho dại trên núi, tuy chúng không có lá nhưng, nhưng cô vẫn có thể nhận ra đó là dây nho.

Cô liền rời một cây vào không gian.

Vốn dĩ dây nho đã rất lớn, đã có thể kết quả, cho nên rất nhanh dây nho đã nảy mầm nở hoa rồi kết quả, không ngờ sau khi nho chín lại có vị rất ngon.

Không gian quả nhiên quá tuyệt vời.

Hôm nay Đỗ Vũ Hàm đã cố ý mang theo một cái xẻng nhỏ chuẩn bị đào hai cây về nhà rồi trồng trong sân. Bởi vì đều là dây nho đã chuẩn bị kết quả, rời gốc về nhà, có thể năm nay bọn họ sẽ được ăn nho.

Đỗ Vũ Hàm không đi đào rau dại, mà đi thẳng đến chỗ dây nho, lấy xẻng phế từ trong không gian ra, mất nửa ngày mới đào xong hai cây.

Xẻng nhỏ chỉ là để làm dáng mà thôi. Nếu thật sự dùng xẻng nhỏ, có lẽ cô đào một ngày cũng không xong.

Đầu tiên Đỗ Vũ Hàm hái một ít rau dại trong không gian, đặt dưới đáy sọt, sau đó cô đặt những dây nho dài rối tung vào cái sọt mà hôm nay cô cố ý đem tới.

Trước thu toàn bộ vào không gian, sau đó mới bắt đầu đi săn. Hôm nay vận khí không tốt, chỉ gặp được một con gà rừng, cùng một con thỏ hoang. Nhưng như vậy cũng là không tồi.

Trong lúc đi săn, Đỗ Vũ Hàm còn tìm thấy mấy cây hạch đào rừng, dưới tàng có rất nhiều hạch đào rụng. Lớp vỏ xanh bên ngoài của quả hạch đào đã sớm chuyển sang màu đen khô khốc, nứt vỡ, vỡ lộ ra màu vàng hạch đào bên trong.

Đỗ Vũ Hàm liền vui vẻ, hạch đào này là thứ tốt, rất bổ dưỡng, rất thích hợp để bảo quản dài ngày.

Cô nhặt một quả hạch đào lên, dùng dụng cụ kẹp quả hạch đào ra, hạch đào rừng này quả thật khá ngon, vỏ không dày, thịt lại đầy đặn.

Cô lấy ra một miếng hạt hạch đào ném vào trong miệng, hương vị dịu nhẹ, rất ngon.

Đỗ Vũ Hàm nhặt một ít hạch đào vào sọt, lại nhặt một ít thu vào không gian, còn dư lại liền không động tới, chuẩn bị để lần sau gọi Lưu Cương đi cùng, mang toàn bộ số hạch đào trên đất về nhà.

Cô thấy có một cây hạch đào không quá lớn, quyết định lần sau tới sẽ đào nó lên, mang về trồng trong sân.

Cô cũng đã trồng mấy cây nhỏ trong không gian, rất nhanh trong không gian sẽ tích tụ rất nhiều quả hạch đào.

Có thể làm rất nhiều món ăn ngon lại bổ dưỡng với hạt hạch đào, quan trọng là hạch đào dễ bảo quản.

Đỗ Vũ Hàm biết này ngọn núi lớn này là một kho báu, nó luôn có thể khiến cô ngạc nhiên.

Chỉ cần là loại cây có tác dụng, cô đều sẽ trồng vào trong không gian.

Không gian có hẳn mấy ngọn núi lớn, nên sẽ có rất nhiều chỗ trống, cô phải mau chóng lấp đầy những chỗ trống đó, chờ thêm một thời gian nữa, cô còn muốn ra ngoài một chuyến, đến vùng núi phía bắc tìm một số thứ tốt. Phía nam cũng phải nghĩ cách đi một chuyến.

Đỗ Vũ Hàm tay không ra khỏi rừng núi, rất nhanh đã đến rìa rừng bên ngoài ngọn núi, mới lấy tất cả đồ vật ra khỏi không gian.

Lúc về đến nhà đã sắp đến giữa trưa, Đỗ Vũ Hàm cũng là tranh thủ thời gian trở về. Không thể chậm trễ nấu cơm, để hai người đàn ông trưởng thành chết đói.

Cả buổi sáng, Lưu Cương đã làm rất nhiều việc, đã sửa sang lại bốn luống rau, cũng cày xới đất, trông khá ổn.

Khi Lưu Cương nhìn thấy Đỗ Vũ Hàm cõng một sọt lớn vào sân, liền vội vàng ném công cụ trong tay xuống, tiến lên đỡ sọt đặt xuống giúp Đỗ Vũ Hàm.

Hắn nhìn nhìn đống lộn xộn trong sọt, hỏi:

- Vũ Hàm, trong sọt là thứ gì a, không phải cô lên núi nhặt củi nhóm lửa đi?

Đỗ Vũ Hàm nói:

- Này không phải củi nhóm lửa, đây là dây nho dại, tôi đào trong núi ra. Chúng ta trồng nó ở trong sân, lại làm một cái giàn nho, mùa thu năm nay là có thể ăn nho a.

Lưu Cương vừa nghe liền ngạc nhiên nói:

- Thật sự? Này thật là dây nho sao? Trồng trong sân nhà chúng ta không thành vấn đề chứ?

Đỗ Vũ Hàm gật gật đầu nói:

- Anh cứ yên tâm đi. Chúng ta là một cái giàn nho, mùa hè còn có một nơi râm mát để ăn cơm, tin tôi đi, không thể sai được. Tôi còn tìm thấy mấy loại cây ăn quả khác ở trong núi, lúc nào chúng ta liền đi đào hai cây về trồng ở trong sân, còn có thể lấy trái để ăn. Tôi còn phát hiện một cây hạch đào, còn nhặt một ít hạch đào về. Ở đó còn có rất nhiều hạch đào rụng, chờ lần sau anh đi với tôi tới đó nhặt chúng mang về a.

Trước tiên, Đỗ Vũ Hàm lấy hai dây nho cuộn tròn đặt trên cùng sọt xuống, để lộ ra rau dại tươi mới ở phía dưới, sau khi lấy hết rau dại đặt vào chậu, phía dưới là một con thỏ hoang cùng một con gà rừng, dưới đáy sọt là hạch đào.

Lưu Cương vừa thấy lại có thịt ăn, liền vui vẻ cầm hai con mồi đi xử lý.

Đỗ Vũ Hàm cũng vui vẻ vì không cần tự mình xử lý con mồi. Cô vội vàng đi rửa tay và mặt rồi đến phòng bếp nấu cơm.

Sáng sớm hôm nay Đỗ Vũ Hàm đã nhào một ít bột ngô, chuẩn bị ăn bánh hấp.

Cô mở nắp chậu đã đậy kín ra, thấy bột đã nở, liền bắt đầu nước chưng, đặt một miếng vải hấp lên trên nồi hấp, đổ bột đã nấu chín lên miếng vải hấp rồi dàn đều đến một độ dày nhất định, trải phẳng rồi đậy nắp nồi, bắt đầu nấu với lửa lớn, vừa nhóm lửa vừa nhặt rau dại.

Rất nhanh Lưu Cương đã xách một con thỏ hoang mới xử lý xong đi vào phòng bếp. Đỗ Vũ Hàm bảo hắn chặt nhỏ, để hầm cho bữa giữa.

Đỗ Vũ Hàm để Lưu Cương nhóm lửa, cô bỏ thịt thỏ mới chặt nhỏ vào nồi, rồi nhanh chóng hầm. Rất nhanh mùi thơm đã tỏa ra từ các khe hở trên thành nồi.

Bánh hấp đã ngừng lửa, Đỗ Vũ Hàm liền ra giếng rửa rau dại, hôm nay làm rau trộn, cũng coi như là một món rau xanh. Có thịt thỏ hầm, cô cũng không làm thêm món khác.

Bánh hấp đã sẵn sàng, Đỗ Vũ Hàm mở nắp nồi, khi hơi nóng tản đi, liền có thể nhìn thấy chiếc bánh hấp vàng óng bên trong nồi hấp, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.

Cô lấy một con dao làm bếp, cắt bánh xốp thành rất nhiều khối nhỏ hình vuông.

Cầm lấy một khối, bẻ một góc nhỏ rồi bỏ vào trong miệng nếm thử, bánh mềm xốp, có hương thơm nhẹ của bột ngô, hơn nữa Đỗ Vũ Hàm bỏ thêm một ít đường trắng, ăn có chút ngọt, rất ngon. Chỉ cần ăn như vậy thôi đã cảm thấy no, mà không cần ăn gì thêm.

Đỗ Vũ Hàm cảm thấy rất vui vẻ, chiếc bánh xốp này từ hình dáng đến hương vị đều rất thành công, sau này có thể thường xuyên ăn như vậy, vị ngon lại còn dễ tiêu hóa.

Đỗ Vũ Hàm nhúng tay vào nước lạnh, nhặt từng chiếc bánh cho vào mẹt, cả một mẹt bánh hấp lớn, nhìn thôi đã khiến cô có cảm giác muốn ăn.

Cô dùng một tấm vải để bọc bánh hấp lại giữ ấm, sau đó gọt vỏ vài củ khoai tây, cắt khối rồi thả vào trong nồi thịt hầm.

Sau khi lấy thịt thỏ hầm ra khỏi nồi, Đỗ Vũ Hàm lại làm một nồi canh cải trắng, xong việc, đồ ăn lần lượt được bưng lên.
« Chương TrướcChương Tiếp »