- 🏠 Home
- Trọng Sinh
- Không gian
- Trọng Sinh Thập Niên 60, Công Lược Hạnh Phúc
- Chương 35: Thương lượng
Trọng Sinh Thập Niên 60, Công Lược Hạnh Phúc
Chương 35: Thương lượng
Lưu Cương vừa nghe thấy bữa trưa sẽ được ăn sủi cảo lại càng vui vẻ hơn:
- Tôi đi xử lý mấy con mồi này.
Lưu Cương chộp lấy một ít rau dại rồi đặt lên bàn, số còn lại đều đổ vào một cái giỏ khác.
Lúc nhìn thấy dưới đáy giỏ có con mồi, cười đến không ngậm được miệng, trực tiếp cõng sọt đi ra ngoài.
Đỗ Vũ Hàm đi vào phòng bếp cầm một cái chậu rửa rau đặt lên bàn, rồi cùng Hàn Nghĩa Tiên chọn rau dại. Chủ yếu là loại bỏ một số lá và rễ khô.
Những loại rau dại này phần lớn là do không gian của Đỗ Vũ Hàm sản xuất, chất lượng tốt, cơ bản không có lá khô, chỉ có một ít rễ còn sót lại chưa được làm sạch.
Hàn Nghĩa Tiên ngồi vào bàn, nhìn đám rau dại trong tay rõ ràng là lớn hơn rất nhiều so với rau dại bình thường vào mùa này, liền hỏi:
- Hiện tại rau dại đã tốt như vậy rồi sao?
Trái tim Đỗ Vũ Hàm đập thình thịch, cô cảm thấy có chút chột dạ, nhưng vẫn bình tĩnh nói:
- Em tìm thấy nói ở một nơi cản gió, lại có ánh mặt trời chiếu xuống. Rau dại ở những nơi khác nhỏ hơn thế này nhiều. Hôm nay vận khí của em tốt.
Hàn Nghĩa Tiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đỗ Vũ Hàm, rồi cười nói:
- Vận may của em luôn tốt hơn những người khác.
Đỗ Vũ Hàm không biết Hàn Nghĩa Tiên đang nói thật hay đã phát hiện thứ gì để thử cô, dù sao sau này cô cũng phải chú ý nhiều hơn.
Đỗ Vũ Hàm mỉm cười hào phóng trả lời:
- Đúng vậy, kể từ khi đến đây em vẫn luôn cảm thấy vận khí của mình rất tốt. Bất quá thời tiết ở đây ấm hơn hơn ở quê em nhiều, rau dại cũng mọc sớm hơn rất nhiều.
Hàn Nghĩa Tiên vừa nhặt rau vừa nói:
- Mấy ngày nay tôi đã viết viết mấy phong thư cho chiến hữu, hỏi vài chuyện. Chưa có thông tin gì về chuyện thay đổi chính sách mà em nói, nhưng quả thực có một số người đang đề xuất tăng sản lượng sắt thép, nhưng chính sách của vấn đề này còn chưa được thông qua. Về khí hậu trên cả nước, tôi cũng đã hỏi thăm một số chiến hữu ở các nơi khác nhau, quả thực một vài nơi đã có dấu hiệu hạn hán, nếu trời tiếp tục không mưa, thì việc trồng trọt sẽ gặp khó khăn.
Người ta nói rằng mùa đông năm ngoái ở chỗ chúng ta chỉ có một đợt tuyết nhỏ, căn bản không có tác dụng gì cả. Hiện tại thời tiết đã ấm lên, còn phải xem tháng sau trời có mưa hay không, nếu không chắc chắn sẽ bị hạn hán, đồng ruộng trồng trọt sẽ bị ảnh hưởng.
Đỗ Vũ Hàm không nghĩ tới Hàn Nghĩa Tiên sẽ coi trọng những lời cô nói như vậy, còn cố ý viết thư gửi cho chiến hữu để hỏi thăm.
Đỗ Vũ Hàm cũng không biết nên nói như thế nào, thiên tai sắp ập đến, thảm họa này đến từ thiên nhiên, một cô gái nho nhỏ như cô căn bản không thể nào ngăn cản được, cũng không thể làm gì được.
Điều cô cần phải làm là cố gắng bảo vệ những người thân yêu của mình hết mức có thể để họ có thể sống sót an toàn.
Đỗ Vũ Hàm liếc mắt nhìn Hàn Nghĩa Tiên một cái, cúi đầu vừa nhặt rau vừa nói:
- Em không biết có hạn hán hay không, nhưng chúng ta cố gắng chuẩn bị sẵn sàng là được. Nếu trong tháng này mà ở đây không có mưa, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến trồng trọt. Bất quá nơi này gần biển, có lẽ sẽ tốt hơn một chút, nhưng ở những nơi khác thì khó nói. Công tác thuỷ lợi nông nghiệp của nước ta đều rất lạc hậu, hầu hết người dân đều dựa vào ông trời để ăn cơm, nếu hạn hán xảy ra, người dân chỉ có thể dựa vào cứu trợ của nhà nước, đến lúc đó……
Đỗ Vũ Hàm không nói hết lời, nhưng Hàn Nghĩa Tiên cũng hiểu rõ ý cô.
Nếu thiên tai ảnh hưởng tới một khu vực nhỏ, quốc gia còn có thể ứng phó, nhưng nếu thiên tai xảy ra trên diện rộng thì sao? Hiện tại quốc gia còn yếu kém, chỉ sợ đến lúc đó có lòng mà không có lực.
Bây giờ chỉ hy vọng ông trời sẽ nhanh chóng cho mưa, đừng để hạn hán tới.
Đỗ Vũ Hàm nhìn bộ dáng nghiêm túc của Hàn Nghĩa Tiên, nói:
- Có phải chúng ta đang buồn lo vô cớ hay không, chẳng phải mọi chuyện vẫn chưa xảy ra sao?
Nhưng cô vẫn nói thêm:
- Mặc kệ thế nào, chúng ta vẫn phải chuẩn bị một chút thì tốt hơn, trong khoảng thời gian này em sẽ tranh thủ chuẩn bị tồn trữ thêm nhiều đồ ăn.
Hàn Nghĩa Tiên liếc nhìn Đỗ Vũ Hàm đang cúi đầu chọn rau dại, ánh mắt phức tạp, hắn phát hiện Đỗ Vũ Hàm có kiến
thức sâu rộng, thường xuyên lơ đãng nói ra một vài chuyện, có lẽ bản thân cô nhóc cũng không nhận ra, những thứ đó không phải là điều một cô gái nhỏ chưa hiểu việc đời có thể biết được.
Cho dù cô đã từng đi theo lão trung y trong thôn học y thuật, cũng không thể có được những kiến thức như vậy.
Hàn Nghĩa Tiên từ lâu đã cảm thấy cả người Đỗ Vũ Hàm đều lộ ra sự thần bí, nếu không phải cô cả nói với hắn đã phái người tới quê nhà Đỗ Vũ Hàm điều tra qua, hắn thật sự sẽ cho rằng cô bị người khác đánh tráo.
Đỗ Vũ Hàm cảm giác được ánh mắt sáng quắc của Hàn Nghĩa Tiên, liền vội vàng nói sang chuyện khác:
- Hàn đại ca, em muốn làm một chuồng gà trong sân nhỏ, nuôi mấy con gà. Từ giờ trở đi anh phải bảo đảm dinh dưỡng, mỗi ngày đều phải ăn các loại như trứng gà, sữa bò còn có thịt. Nhưng anh cũng biết lượng thịt được cung ứng rất ít, sữa bò càng không dễ, chỉ có trứng gà là chúng ta có thể nghĩ cách, nuôi mấy con gà là có thể giải quyết. Sân nhà chúng ta không nhỏ, em còn muốn xới một mảnh đất để trồng rau, như vậy chúng ta có thể tự mình làm ra đồ ăn.
Hàn Nghĩa Tiên gật gật đầu nói:
- Này đó em xem rồi làm là được. Để Lưu Cương giúp em. Tôi đã viết thư đến chỗ mấy chiến hữu hỏi các loại phiếu mà bọn họ tạm thời chưa cần dùng, đã có người gửi tới đây một ít, em xem rồi tranh thủ thời gian đi mua thêm đồ có thể tích trữ. Đặc biệt là lương thực, tôi sẽ thương lượng với chú Diêu, để chú Diêu nghĩ cách giúp chúng ta dự trữ một ít lương thực. Cũng để chú Diêu tự dự trữ một ít để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Gioongs như em đã nói, mặc kệ hạn hán xảy ra hay không, chúng ta cũng nên chuẩn bị trước, không bao giờ là dư thừa.
Đỗ Vũ Hàm gật gật đầu nói:
- Năm nay em muốn trồng nhiều rau hơn, một số loại rau không ăn hết thì có thể phơi khô, như vậy có thể bảo quản được rất lâu. Chờ rau dại lớn hơn một chút, em cùng Lưu Cương đi đào nhiều một chút sau đó phơi thành rau khô, khi nào muốn ăn thì chỉ cần dùng nước ngâm ra là được. Cái này có thể bảo quản được một thời gian dài. Em còn muốn nuôi mấy con thỏ. Con thỏ có năng lực sinh sản rất mạnh. Nếu chính sách quốc gia cho phép chúng ta có thể nuôi nhiều một chút, đến lúc đó cho dù không vào núi săn, chúng ta cũng có thịt ăn.
Hai người vừa nhặt rau vừa nói chuyện phiếm thương lượng chuyện lớn, không khí rất ấm áp.
Đỗ Vũ Hàm để ra một phần rau dại, cô chuẩn bị để chạng vạng nhờ Lưu Cương mang tới cho Viên gia một ít rau dại ăn thử đổi món, lại mang cho bọn họ một con thỏ cải thiện sinh hoạt. Cô cũng chuẩn bị đưa tới nhà chủ nhiệm Diêu một con thỏ, cảm tạ chủ nhiệm Diêu chiếu cố nhiều mặt.
Nhặt rau dại xong, Đỗ Vũ Hàm phải rửa vài lần mới sạch. Rau dại rất mềm nên cô không cầ trụng qua nước sôi.
Cô trộn bột làm vằn thắn trước, trộn bột mì với một ít bột ngô, không còn cách nào, trong nhà chỉ còn một ít bột mì, nếu chỉ dùng bột mì không, rất nhanh sẽ hết.
Lúa mì trong không gian đã được thu hoạch, nhưng Đỗ Vũ Hàm không nỡ bỏ ra ăn, cô muốn bán để tích cóp tiền.
Cho nên cô liền cầm một túi bột mì từ trung tâm thương mại trong không gian trộn với bột mì trong nhà.
Ngay cả bột mì ở trung tâm thương mại trong không gian cũng tốt hơn bột mì vừa thô vừa đen ở hiện tại, không thể nấu riêng, chỉ có thể trộn lẫn cùng bột mì trong nhà rồi nấu.
Thỉnh thoảng cô lại lén lấy một ít từ trong không gian ra rồi trộn lẫn với bột mì mới mua.
Đỗ Vũ Hàm chưởng quản phòng bếp, Hàn Nghĩa Tiên cùng Lưu Cương căn bản không chú ý tới lượng lương thực trong nhà bếp, điều này đang cho Đỗ Vũ Hàm có cơ hội.
Ngay cả gạo, thỉnh thoảng cô cũng sẽ trộn vào một ít.
Đỗ Vũ Hàm cảm thấy mình sắp biến thành cô gái ốc đồng.
- 🏠 Home
- Trọng Sinh
- Không gian
- Trọng Sinh Thập Niên 60, Công Lược Hạnh Phúc
- Chương 35: Thương lượng