Kiếp trước, khi Đỗ Vũ Hàm ở nước M, có thể mua bán được súng ống, cho nên lúc đó Đỗ Vũ Hàm cũng mua sắm súng ống, huống chi cô lại là người yêu thích xạ kích, sưu tập không ít loại súng.
Bất quá số lượng đạn có hạn, cô không thể lãng phí.
Đỗ Vũ Hàm còn cảm thấy đáng tiếc nơi này không có heo rừng, bằng không có thể được ăn thịt heo rừng.
Tuy thịt heo rừng cứng và thô, nhưng vẫn tốt hơn là không có thịt heo ăn a. Chỉ dựa vào chút thịt heo cung ứng trong một tháng, còn không đủ nhét kẽ răng.
Không có heo rừng chỉ có thể dùng thỏ hoang, gà rừng cho đỡ thèm. Cũng may những loài động vật như thỏ hoang có khả năng sinh sản rất cao và không sợ bị săn hết.
Đỗ Vũ Hàm thu sọt liễu vào không gian, tay cầm cung tên, linh hoạt di chuyển giữa khu rừng.
Trong thời gian này, mặc dù cánh tay cử động vẫn có chút khó khăn và không đi vào núi, nhưng cô cũng không buông lỏng rèn luyện thân thể, mỗi ngày đều đi ra ngoài chạy bộ. Hơn nữa trong khoảng thời gian này ăn uống đầy đủ, cơ thể khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Hiện tại cánh tay của cô đã hoàn toàn khỏi hẳn, cả người giống như có sức lực vô hạn.
Không bao lâu Đỗ Vũ Hàm gặp được một con thỏ hoang, cô cầm cung bắn một mũi tên như nước chảy mây trôi, chuẩn xác bắn trúng mục tiêu. Thỏ hoang giãy giụa vài cái liền tắt thở.
Đỗ Vũ Hàm thu nó vào không gian trước, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Lần này cô vào núi để bắt mấy con gà rừng còn sống rồi thả vào không gian để nuôi. Chờ gà rừng trong không gian đẻ trứng, lần khác vào núi, cô có thể lấy ra và nói đã nhặt nó được ở trong núi.
Không gian vẫn chưa mở trang trại, cô không thể mua được động vật từ cửa hàng. Chỉ cần mở khóa đồng cỏ, nuôi gà cũng tiện hơn nhiều.
Hiện tại cô chỉ có thể bắt gà rừng rồi nhốt trong l*иg gà, nuôi ở bên ngoài biệt thự, nhưng cũng chỉ có thể nuôi được mấy con.
Giữa trứng gà nhà và trứng gà rừng vẫn có sự khác nhau, Đỗ Vũ Hàm không muốn làm người khác hoài nghi.
Cô đã định hôm nay sẽ mang một con gà rừng còn sống về, làm một cái chuồng gà trong sân nhỏ, nuôi xem nó có thể đẻ trứng hay không.
Chờ thêm mấy ngày nữa, cô chuẩn bị mua thêm gà con, nuôi khoảng chục con gà mái để đẻ trứng, đủ cho bọn họ ăn.
Cần phải đảm bảo dinh dưỡng hàng ngày cho Hàn Nghĩa Tiên, hiện tại sữa bò rất khó kiếm, còn không tiện bằng việc nuôi vài con gà.
Khi gà ở nhà được nuôi đến thời gian đẻ trứng, có lẽ không gian cũng sẽ được nâng cấp đủ để mở đồng cỏ.
Nghĩ tới nạn đói sắp đến, Đỗ Vũ Hàm lại cảm thấy gấp gáp, cô phải tìm mọi cách dự trữ nhiều thực phẩm hơn, không để người khác nghi ngờ.
Đỗ Vũ Hàm vừa nghĩ chuyện này vừa đi về phía trước, dọc được còn bắt được mấy con gà rừng, sau đó cô liền tiến vào không gian, ngoại trừ một con gà không còn nhúc nhích, những con khác đều bị cắt lông cánh và lông đuôi.
Gà rừng bị cắt trụi xong, liền được thả vào l*иg gà đã được chuẩn bị tốt, sau khi đặt thức ăn và nước uống vào l*иg gà, Đỗ Vũ Hàm liền ra khỏi không gian.
Môi trường trong không gian rất tốt, cô tin rất nhanh gà rừng sẽ sớm đẻ trứng.
Sau khi thu hoạch xong một con gà rừng cùng một con thỏ hoang, cô không đi sâu vào trong nữa mà quay trở về.
Lúc này, ngọn núi lớn dần dần được bao phủ bởi một màu xanh nhạt, cây cối đã bắt đầu nảy mầm, chẳng bao lâu nữa những ngọn núi sẽ bao phủ bằng một tầng màu xanh lục.
Đỗ Vũ Hàm nhìn thấy cây du mọc trên đường, liền nghĩ tới cơm quả du.
Cây du đều là ra quả trước sau đó mới ra lá, xem ra sắp có quả du ăn, đến lúc đó nhất định phải nhờ Lưu Cương leo lên cây hái nhiều quả du một chút, mang về làm cơm quả du, ăn một bữa thật no.
Đỗ Vũ Hàm vô thức nuốt nước miếng nghĩ đến cơm quả du thơm ngọt ngon miệng. Đã bao nhiêu năm rồi, cô chưa được ăn cơm quả du? Hình như là từ kiếp trước, sau khi cô rời khỏi nơi này, chưa từng được ăn lại món này, thật sự là một ký ức xa xôi.
Khi tới sườn núi, Đỗ Vũ Hàm lấy sọt liễu từ trong không gian ra, đem hai con thỏ hoang cùng một con gà rừng đặt xuống đáy sọt, phía trên lại thả đầy rau dại, lúc này mới cõng sọt trở về nhà.
Khi gần tới nhà, Đỗ Vũ Hàm liền túm con gà rừng chưa cắt lông đuôi và lông cánh ra khỏi không gian. Con gà rừng này còn sống, lúc bị đỗ vũ bắt được, nó liền giãy giụa muốn chạy trốn.
Đỗ Vũ Hàm túm chặt hai cánh của con gà rừng, mặc cho nó có giãy giụa như thế nào cũng vô dụng.
Bởi vì trong tay còn cầm theo gà rừng, Đỗ Vũ Hàm phải đi nhanh hết sức có thể.
Hôm nay ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, hắt lên trên người rất ấm áp, lúc Đỗ Vũ Hàm về tới nhà, trên trán đã đầy mồ hôi.
Hôm nay là ngày mua lương, Lưu Cương đã tới cửa hàng cung ứng để mua lương thực giúp Đỗ Vũ Hàm.
Hộ khẩu của Đỗ Vũ Hàm đã được chuyển tới sân nhỏ này, còn có quan hệ với hưu sở, sau này bọn họ chỉ cần đến hưu sở nhận phiếu gạo cùng các loại phiếu khác là được, đây là kết quả cho sự cố gắng của Diêu Cảnh Tùng.
Đã có phương tiện lại có bảo đảm, có Diêu Cảnh Tùng trấn áp cửa ải, Đỗ Vũ Hàm chắc chắn sẽ không ăn mệt.
Đỗ Vũ Hàm vừa mở cửa sân ra đã thấy một chiếc xe đạp dựng trong sân, liền biết Lưu Cương đã trở về.
Lưu Cương cũng đoán được là Đỗ Vũ Hàm trở về, nên mới nhìn ra cửa xem thử, phát hiện đúng là Đỗ Vũ Hàm đã trở lại, liền vội vàng chạy ra khỏi nhà.
Lưu Cương biết cánh tay cô đã khỏi, hôm nay vào núi đào rau dại. Hắn rất mong chờ Đỗ Vũ Hàm đi săn trở về, đã nhiều ngày bọn họ không dính chút thức ăn mặn, thèm muốn mạng a.
- Vũ Hàm, hôm nay có bắt được con mồi không?
Hỏi xong liền thấy được con gà rừng còn giãy giụa trong tay Đỗ Vũ Hàm, thì vui vẻ nói:
- Con gà rừng này còn sống a?
Đỗ Vũ Hàm gật gật đầu nói:
- Tốn rất nhiều công sức mới bắt được nó, anh mau vào nhà lấy kéo, để tôi cắt lông cánh với lông đuôi của nó đi, như vậy nó sẽ không bay được nữa. Sau đó chúng ta liền làm cho nó một cái chuồng, để nuôi gà đẻ trứng.
Lưu Cương vừa nghe thấy liền vui vẻ chạy nhanh vào phòng bếp lấy kéo.
Đỗ Vũ Hàm giữ gà rừng, Lưu Cương xoạt xoạt cây kéo đã cắt trọc một con gà rừng.
Sau đó Lưu Cương lại lấy ra một sợi dây thừng, buộc một chân gà rừng lại, đề phòng nó chạy mất.
Làm xong tất cả việc này, Lưu Cương mới hỏi:
- Vũ Hàm, cô có bắt được con mồi nào khác không?
Đỗ Vũ Hàm nhìn bộ dáng mong chờ của Lưu Cương, liền cười nói:
- Còn phải nói sao, hai con thỏ hoang, một con gà rừng, ở đáy sọt.
Lưu Cương vừa nghe xong liền vui vẻ nói:
- Thật tốt quá. Tôi đi xử lý con mồi.
Nói liền đi tới nhìn vào sọt liễu Đỗ Vũ Hàm đang đặt trên mặt đất. Đầy một sọt rau dại tươi non, hắn quyết định ngày mai cũng đi đào rau dại với Đỗ Vũ Hàm.
Hàn Nghĩa Tiên nghe thấy tiếng hoan hô của Lưu Cương, nhìn qua cửa kính phòng khách liền thấy hai tên nhóc kia đang trò chuyện ríu rít trong sân, liền biết hôm nay Đỗ Vũ Hàm lại bắt được con mồi.
Qua quan sát những ngày này, hắn phát hiện Đỗ Vũ Hàm là một cô bé rất thận trọng, ổn trọng hơn nhiều so với các bạn cùng lứa, nhưng lại không mất phần hoạt bát. Hắn cũng dần dần không còn đối xử với cô như một đứa trẻ nữa.
Hắn từng dặn dò Đỗ Vũ Hàm trong núi có sói, tin tưởng lấy tính cách thận trọng của cô, cô sẽ không mạo hiểm đi vào núi sâu.
Lưu Cương cõng sọt đi theo Đỗ Vũ Hàm vào phòng, vui vẻ nói với Hàn Nghĩa Tiên:
- Đoàn trưởng, Vũ Hàm săn được hai con thỏ hoang và một con gà rừng, hôm nay chúng ta lại có thịt ăn.
(Đổi xưng hô Hàn Nghĩa Tiên và Đỗ Vũ Hàm thành tôi - em, anh - em)
Đỗ Vũ Hàm nói:
- Hàn đại ca, hôm nay em tìm được một nơi khá tốt, rau dại rất nhiều, giữa trưa hôm nay chúng ta ăn sủi cảo nhân tể thái đi?
Hàn Nghĩa Tiên gật gật đầu:
- Được rồi, em đổ rau dại lên bàn đi, tôi nhặt rau giúp em. Trưa nay chúng ta ăn sủi cảo nhân rau dại. Nhà chúng ta còn trứng gà không? Thả thêm mấy quả trứng vào.
Đỗ Vũ Hàm gật gật đầu nói:
- Có, lát nữa bỏ thêm một ít, sẽ ngon hơn.