Trái đất dần dần ấm lên, cánh tay của Đỗ Vũ Hàm đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Trước đó Hàn Nghĩa Tiên còn không có để Đỗ Vũ Hàn vào núi đào rau dại, chứ đừng nói là đi săn. Đương nhiên Đỗ Vũ Hàm sẽ không tranh cãi với Hàn Nghĩa Tiên về vấn đề này.
Hàn Nghĩa Tiên cố ý bảo Lưu Cương đi dò hỏi người dân địa phương, nghe nói trong núi có sói, bởi vì trước đây đã từng xảy ra chuyện sói đả thương người, cho nên Hàn Nghĩa Tiên không cho phép Đỗ Vũ Hàm đi sâu vào rừng để săn mồi, chỉ cho phép cô đi dạo bên ngoài núi, không bắt được con mồi cũng không sao, coi như đi chơi.
Trên sườn núi đầy nắng, rau dại đã mọc ra một tầng, này làm Đỗ Vũ Hàm vui vẻ muốn hỏng rồi, cuối cùng cũng có thể ăn được rau rừng tươi mới.
Tuy Đỗ Vũ Hàm thường xuyên thêm cơm cho mình ở trong không gian, nhưng một mình ăn mảnh luôn khiến cô cảm thấy không thoải mái. Bây giờ cuối cùng cũng có rau tươi trên bàn ăn, cô nghĩ Hàn Nghĩa Tiên cũng sẽ vui vẻ.
Cải trắng mà Diêu Cảnh Tùng đưa, một phần được Đỗ Vũ Hàm làm thành kim chi, một phần làm thành dưa chua, còn dư lại không nhiều, chỉ ăn được mấy bữa.
Cải trắng rất rẻ, cũng không khó mua, là thứ tốt. Bất quá sau khi thời tiết dần dần ấm áp, cải trắng dần dần ăn không còn ngon nữa.
Năm ngoái chỉ ở Loan thành chỉ có một trận tuyết rơi, mà năm nay lại không có mưa, là điềm báo sẽ có khô hạn.
Những lá thư mà Hàn Nghĩa Tiên để Lưu Cương gửi đi, đã lần lượt nhận được hồi âm, mặc dù không có tin tức gì về chuyện thay đổi chính sách mà Đỗ Vũ Hàm nghe nói, nhưng quả thực ở nhiều nơi đã bắt đầu xuất hiện khô hạn ở nhiều mức độ khác nhau, nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có thể sẽ xảy ra hạn hán.
Gửi theo thư là các loại phiếu mà các chiến hữu tạm thời chưa cần dùng đến, nhưng số lượng không nhiều, dù sao thời buổi này không ai giàu có cả.
Hàn Nghĩa Tiên chuẩn bị để Đỗ Vũ Hàm tranh thủ thời gian đi đổi thành đồ vật.
Hiện tại suy nghĩ mỗi ngày của Đỗ Vũ Hàm đều là làm thế nào biến đổi đa dạng bổ sung dinh dưỡng cho Hàn Nghĩa Tiên.
Nếu trái cây khó kiểm được, thì phải nghĩ cách từ rau dưa, đặc biệt là các loại rau dại đã mọc ra.
Lúc này, các loại rau dại thường thấy nhất ở Loan Thành là cây tể thái rau đắng. Vào mùa xuân, hái ít non hoặc nụ của cây tể thái trụng qua nước sôi sau đó làm rau trộn, ăn rất ngon. Cây tể thái còn có thể dùng làm canh, cháo, bao sủi cảo.
Cây tể thái rất giàu vitamin, là thứ Hàn Nghĩa Tiên đang cần.
Suốt mùa đông chỉ ăn củ cải, cải trắng, khoai tây, lại được ăn rau dại mới hái, cảm giác rất tươi mới.
Rau đắng cũng vậy, ngoại trừ có vị đắng nhẹ ra còn lại hương vị rất ngon, làm rau trộn, chấm tương, hoặc là sủi cảo đều có thể.
Đỗ Vũ Hàm định đào nhiều đào một chút, gói sủi cảo nhân tể thái ăn.
Cô cũng định trồng một số loại rau dại phổ biến ở loan thành vào không gian, chính là vì có thể lấy ra góp thêm vào những lúc này.
Đỗ Vũ Hàm đã cố ý để trống một khối rộng trong không gian, đào một số loại rau dại mới mọc lên, sau đó trồng vào không gian.
Có không gian xuất lực, tất cả các loại rau dại không chỉ đều sống sót, mà rất nhanh đã nở hoa, kết hạt.
Đỗ Vũ Hàm thu hoạch hạt giống rau dại, sau đó bắt đầu mở rộng diện tích trồng loại rau dại, ít nhất có thể bảo đảm đủ thức ăn khi cô cần.
Buổi sáng, ăn cơm sáng xong, Đỗ Vũ Hàm hỏi qua một tiếng, rồi một mình đi lên sườn núi đào rau dại.
Lần này Đỗ Vũ Hàm mang theo một chiếc sọt đan bằng cành liễu, cầm xẻng nhỏ. Trong Sọt liễu có một chiếc cung tên nhỏ, đây là cung tên Hàn Nghĩa Tiên làm.
Khi Hàn Nghĩa Tiên đưa cung tên và mũi tên do hắn làm cho cô, dù Đỗ Vũ Hàm đã có suy đoán nhưng vẫn rất vui vẻ.
Đây chính cung tên Hàn Nghĩa Tiên đích thân làm ra, nguyên liệu cùng tay nghề tốt hơn cây cung cô làm rất nhiều.
Kéo cung lớn thật sự quá tốn sức, hiện tại liền tập trung vào cái nhỏ này.
Bởi vì là vào núi đào rau dại, nên hiện tại Đỗ Vũ Hàm đang mặc bộ quần áo cũ nát trước kia của mình.
Lần trước, sau khi mua vải dệt về, Đỗ Vũ Hàm đã may cho mình một bộ quần áσ ɭóŧ ôm sát người. Quần áσ ɭóŧ ôm sát người, nên mặc đồ mới vẫn tốt hơn, bảo cô mặc quần áo của người khác đã mặc qua, cô thật sự có chút không tiếp thu được.
Còn quần áo bông, mặc áo khoác cũ thì còn có thể tiếp nhận. Hơn nữa quần áo của cô đều đã quá cũ, căn bản không có giá trị sửa chữa, vừa lúc có thể dùng làm đế giày.
Cô đã làm một đôi dép lê mềm mại đi trong nhà cho Hàn Nghĩa Tiên, làm cho bản thân và Lưu Cương làm một đôi giày đế vải, đôi cho Hàn Nghĩa Tiên còn đang trong quá trình làm.
Lưu Cương rất thích đôi giày vải cô tặng, mang rất thoải mái.
Lúc đầu Hàn Tú Cầm cho Đỗ Vũ Hàm vài món quần áo, sau đó lại để Viên Khải Văn đưa cho Đỗ Vũ Hàm mấy bộ quần áo cũ mà hắn không mặc vừa, hiện tại cô cũng có mấy bộ quần áo, hoàn toàn đủ mặc.
Hiện tại phiếu vải có giới hạn, mặc quần áo cũ của người khác là chuyện rất bình thường ở thời đại này, Đỗ Vũ Hàm hoàn toàn có thể tiếp nhận, cũng rất cảm ơn Hàn Tú Cầm đã chiếu cố cô.
Đỗ Vũ Hàm cũng làm cho Hàn Nghĩa Tiên cùng Lưu Cương mỗi người một chiếc áo sơ mi, làm Lưu Cương vui vẻ muốn hỏng rồi. Còn Hàn Nghĩa Tiên, mặc dù không lộ rõ trên nét mặt như Lưu Cương nhưng hắn cũng rất vui vẻ.
Hàn Nghĩa Tiên còn đưa cho Đỗ Vũ Hàm một bộ quân trang mới, hắn chưa từng mặc qua, để cô sửa nhỏ lại rồi mặc.
Ở thời đại này, quân trang là loại trang phục rất phổ biến của người dân, Đỗ Vũ Hàm rất vui vẻ khi nhận được món quà này, nhưng cô không nỡ sửa thành kích cỡ nhỏ hơn.
Cô biết rất nhanh mình sẽ cao lên, nếu hiện tại sửa quần áo nhỏ đi, rất nhanh sẽ không mặc được nữa. Cô muốn đợi cho đến khi mình cao lên rồi mới sửa lại quần áo.
Hàn Nghĩa Tiên nghe hết kế hoạch của Đỗ Vũ Hàm, liền buồn cười lắc đầu, mặc kệ Đỗ Vũ Hàm làm gì cũng được. Nhưng hắn rất vui khi thấy Đỗ Vũ Hàm thực lòng thích bộ quân trang hắn đưa.
Hàn Nghĩa Tiên cũng không biết tại sao nhìn thấy Đỗ Vũ Hàm mặc quần áo cũ của người khác đã mặc qua, trong lòng hắn có một loại cảm giác buồn bực, cho dù là em họ của hắn, hắn cũng không thích.
Hắn luôn cảm thấy việc để Đỗ Vũ Hàm mặc quần áo cũ của người khác là ủy khuất cho cô.
Hắn quyết định tìm người để đổi một ít phiếu vải, ít nhất có thể bảo đảm sau này Đỗ Vũ Hàm sẽ có quần áo mới để mặc. Không thể luôn mặc quần áo cũ của người khác.
Đỗ Vũ Hàm không biết Hàn Nghĩa Tiên lại vì cô mà suy xét nhiều như vậy, điều cô chú ý nhất bây giờ là tìm được thêm nhiều rau dại.
Cô đã tìm được một nơi đầy nắng, rau dại đã mọc khá cao, nhưng nếu muốn dùng nó để làm bánh bao thì sẽ phải cần không ít. Cũng may trong không gian có không ít loại rau tương tự, đến lúc đó có thể lấy ra một ít để bổ sung đủ số là được.
Đỗ Vũ Hàm cũng không chờ rau dại trong không gian trưởng thành mới thu hoạch, mà chia ra thu hoạch theo các giai đoạn.
Đây cũng là một lợi ích rất linh hoạt của không gian, có thể thu hoạch bất cứ khi nào mình muốn, rất tiện lợi cho người dùng.
Hơn nữa, hạt giống và cây con lấy từ bên ngoài không gian cũng có thể trồng được ở trong không gian. Tuy cấp độ của không gian không cao, nhiều loại hạt giống không thể mua được từ cửa hàng, nhưng Đỗ Vũ Hàm có thể lấy rất nhiều hạt giống từ bên ngoài vào không gian.
Đỗ Vũ Hàm đào một ít rau dại mang tính tượng trưng, sau liền đi sâu vào núi. Cô biết ở trong núi ngoại trừ một số loài rắn độc và côn trùng nguy hiểm, có thể còn có sói.
Bất quá, thời tiết mới ấm lên, loài rắn còn chưa khôi phục hoạt động thường xuyên, không cần lo lắng. Còn sói, cô đã có không gian, nên cũng không sợ. Trong không gian của cô có vũ khí, có thể đảm bảo sói có đến cũng không có đường mà về.