Giày Đỗ Vũ Hàm định tự làm giày cho mình nên đã mua kim, chỉ,.. Sau đó, cô liền tháo hai bộ quần áo cũ không thể mặc được nữa ra, dùng để đóng đế giày cho mình.
Giày vải đế bằng do cô tự làm, vừa chân, vừa thoải mái lại thoáng khí, cô chuẩn bị làm cho ba người bọn họ mỗi người một đôi. Còn phải làm mấy đôi dép lê, để Hàn Nghĩa Tiên đi lại trong nhà cho tiện.
Còn có nội y, Đỗ Vũ Hàm tìm trong không gian, lấy ra loại áo ba lỗ phù hợp với cô, hiện tại cô còn chưa dậy thì, ngực vẫn như cái sân bay, hoàn toàn chưa cần mặc áo ngực, ngẫm lại cũng đủ buồn bực.
Đỗ Vũ Hàm cũng mua hai đôi dép nhựa để đi trong phòng tắm.
Còn có phiếu nồi niêu xoong chảo trong tay, cô cũng mang ra dùng hết, những thứ này nếu không mua bây giờ, sau này rất khó để mua được. Đỗ Vũ Hàm còn mua một cái chiếc phích lót kim loại.
May mắn Lưu Cương biết Đỗ Vũ Hàm muốn mua rất nhiều đồ, nên đã đặt một chiếc giỏ liễu ở phía sau xe đạp, có thể đựng được rất nhiều đồ.
Khăn lông, xà phòng thơm, xà phòng, bàn chải đánh răng, đây đều là những vật dụng tiêu hao cần phải mua, mua sớm rồi để dự phòng cũng không thành vấn đề, dù sao cũng không có nhiều lắm.
Đỗ Vũ Hàm thấy len sợi liền có chút động tâm, nhưng sau khi hỏi giá, cô lại lưỡng lự không muốn mua.
Sợi tổng hợp khi mặc sẽ dễ bị vón cục, tốt nhất là nên mua sợi len từ lông dê. Nhưng len lông dê tốt cũng phải mười mấy đồng đến hơn hai mươi đồng một cân, hiện tại tuy không cần phiếu nhưng Đỗ Vũ Hàm cũng luyến tiếc.
Trung tâm thương mại trong không gian có đủ các loại len sợi, đủ cho cô đan áo len hoài không hết.
Hiện tại mọi người đã quen với việc tự đan áo len, tiết kiệm được rất nhiều tiền so với việc mua áo len may sẵn, cô cũng định đan một chiếc cho Hàn Nghĩa Tiên.
Nhân lúc Lưu Cương đi vào nhà vệ sinh, cô lén lấy từ không gian ra vài kg len cùng màu bán trong cửa hàng bách hóa, như vậy cô có thể tiết kiệm được khoảng một trăm đồng.
Số tiền tiết kiệm được, Đỗ Vũ Hàm để lại 50 đồng. Bằng không chênh lệch quá lớn giữa số tiền và số len sợi cầm về nhà sẽ khiến Hàn Nghĩa Tiên hoài nghi.
Như vậy cô cũng có được 50 đồng để phòng thân.
Lưu Cương còn không nhìn thấy số len sợi Đỗ Vũ Hàm đã lấy ra, chứ đừng nói đến chủng loại và giá cả của len sợi trong cửa hàng bách hóa.
Mua sắm xong, Đỗ Vũ Hàm liền đi mua một ít gia vị rồi gởi lại một chỗ, cô cùng Lưu Cương lại đi xem tủ.
Đỗ Vũ Hàm không có ý định mua một chiếc tủ lớn, mua một cái vừa phải là được.
Cửa hàng nội thất bày bán khá đầy đủ bao gồm tủ quần áo, quầy giường đất, giá sách, hòm để quần áo, bàn ghế gì đó đều có.
Đỗ Vũ Hàm mua một chiếc tủ đựng đồ có ngăn kéo và vách ngăn. Tủ cao hơn nửa người, vừa có thể đựng đồ ở bên trong, cũng có thể bày một số đồ lên trên tủ, rất thực dụng.
Đỗ Vũ Hàm không có nhiều đồ, chiếc tủ này hoàn toàn đủ là dùng, hơn nữa giá cũng rất rẻ, chỉ hơn ba mươi đồng. Đỗ Vũ Hàm liền mua cái tủ này.
Hai người Đỗ Vũ Hàm không thể chở tủ về được, chỉ có thể chi tiền thuê người trong cửa hàng bách hóa đi giao tủ một chuyến. Đỗ Vũ Hàm thấy nếu đã tri tiền mướn xe, liền mua bếp lò bằng sắt, ống khói gì đó, để cửa hàng bách hóa giao luôn một thể.
Có người giao hàng, Đỗ Vũ Hàm vùng lưu cương cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hai người đi đến cửa hàng thực phẩm phụ để mua một số loại rau dưa thường thấy, cũng chính là củ cải, khoai tây gì đó, một số loại rau dễ tích trữ trong mùa đông. Còn mua một ít miến, cái này bọn họ cũng thường xuyên ăn.
Đỗ Vũ Hàm nghĩ đến việc nấu canh bồi bổ Hàn Nghĩa Tiên, vì vậy cô liền đến cửa hàng thuốc mua một ít thảo dược có tác dụng bồi bổ cơ thể, cũng mua thêm một chiếc nồi đất.
Chất lượng thảo dược đều ở mức trung bình, cũng chỉ có thể chắp vá trước. Chờ thời tiết ấm lên, cô có thể lên núi đào một ít thảo dược.
Đỗ Vũ Hàm mua sắm một phen, mới tốn hơn hai trăm đồng, trong lòng có chút cảm thán đồ vật lúc này thực sự rất rẻ.
Cũng là do kiếp trước Đỗ Vũ Hàm đã trải qua xã hội phát triển, quen sống một cuộc sống giàu sang phú quý nên mới có cảm thán như thế, thử nhìn Lưu Cương người ta xem, thiếu chút nữa bị bộ dáng cuồng mua sắm của Đỗ Vũ Hàm hù chết.
Lưu Cương thật sự đã bị bộ dáng điên cuồng mua sắm của Đỗ Vũ Hàm dọa một trận, đứa nhỏ này, tiêu giống như không cần tiền vậy, không biết trở về để đoàn trưởng biết được, liệu có răn dạy Đỗ Vũ Hàm một trận hay không.
Cửa hàng lương thực đã bán hết chỉ tiêu gạo của tháng này. Đỗ Vũ Hàm còn chưa xây dựng được quan hệ với người bán lương, chỉ có thể chờ tháng sau mới được nhận lương.
Lưu Cương đạp xe chở Đỗ Vũ Hàm đi theo sau xe giao hàng của cửa hàng bách hóa, cùng nhau trở về nhà.
Về đến nhà, sau khiêng tủ vào căn phòng phía tây, đám người liền dỡ hết đồ đạc trên xe xuống rồi chuyển vào phòng khách, nhận tiền giao hàng xong, chiếc xe liền rời đi.
Hàn Nghĩa Tiên cũng đi ra xem hai người Đỗ Vũ Hàm mua được thứ gì. Vừa rồi thấy Lưu Cương bê sọt qua lại ra vào đến mấy lần liền biết chắc chắn hai người đã mua rất nhiều thứ.
Đỗ Vũ Hàm cũng không ngừng lấy đồ ra khỏi giỏ, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc mặt Hàn Nghĩa Tiên, rồi nói:
- Hàn đại ca, lúc em và dì Hàn tới đây, nửa đường phải ngủ qua đêm ở một khách sạn, lúc đó vô tình nghe được một vị khách du lịch nói rằng năm nay sẽ có những biến động lớn về chính sách, hoặc có thể sẽ phát động một số phong trào sản xuất thép gì đó, tất cả các địa phương đều phải hành động, trong tương lai nguồn cung ứng các chế phẩm từ kim loại sẽ rất khan hiếm. Cho nên em đã mua mấy thứ này, có lẽ sau này muốn mua cũng khó. Nếu dì Hàn có những loại phiếu này thì tốt nhất nên nhanh chóng sử dụng. Nghe nói năm nay có rất nhiều nơi đang bị hạn hán, nếu thật sự trời không mưa thì lương thực sẽ mất mùa, có lẽ sau này các loại vật tư đều sẽ khan hiếm, dù có phiếu cũng không mua được.
Hàn Nghĩa Tiên nghe Đỗ Vũ Hàm nói xong, liền nhíu mày, nói:
- Những thứ này đều là đồ hữu dụng, nên mua. Sau này chúng ta sẽ sống ở đây, cũng phải mua đầy đủ một chút, cô xem còn cần mua gì nữa thì cứ mua, không cần hỏi tôi, không đủ tiền cứ nói, không đủ phiếu thì tôi có thể nhờ người khác tìm.
Đỗ Vũ Hàm thấy Hàn Nghĩa Tiên không có ý trách móc cô, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay cả Lưu Cương đang lo lắng không thôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đỗ Vũ Hàm lấy ra tiền và phiếu còn dư lại, nói:
- Hàn đại ca, lần này mua đồ hết hơn hai trăm đồng, còn thừa hơn hai trăm, phiếu cũng còn thừa một ít, anh giữ lại đi.
Hàn Nghĩa Tiên nhận tiền cùng phiếu, nhìn nhìn số phiếu còn dư lại, lấy ra một trăm đồng cùng với những tấm phiếu còn lại, đưa cho Đỗ Vũ Hàm, nói:
- Còn lại cô cứ cầm lấy, thấy thứ gì thích hợp liền mua. Tôi tin cô sẽ không tiêu tiền bừa bãi.
Đỗ Vũ Hàm có chút chần chờ, Hàn Nghĩa Tiên đã nhét tiền và phiếu vào tay Đỗ Vũ Hàm.
Cô cũng không làm ra vẻ nữa, nhận lấy tiền và phiếu.
Đỗ Vũ Hàm cùng Lưu Cương cùng thu dọn nồi chén gáo bồn phóng vào phòng bếp, còn những đồ vật khác nên để chỗ nào liền để chỗ đó, tạm thời chưa cần dùng tới thì đặt vào sương phòng trước.
Đỗ Vũ Hàm nhìn thời gian, đã sắp đến giữa trưa, cô liền vào bếp nấu cơm, Lưu Cương cũng đi theo phụ giúp.
Hàn Nghĩa Tiên trở về phòng phía đông, hắn không ngừng suy nghĩ về những lời Đỗ Vũ Hàm vừa nói, sau đó liền lấy giấy và bút ra, bắt đầu viết một lá thư.
Hắn viết rất nhanh, viết một lá lại một lá, đều là viết cho chiến hữu ở các nơi, nội dung cái thì dò hỏi năm nay khí hậu ở địa phương thế nào, có phải khô hạn hay không, cái thì hỏi có cần các loại phiếu gì hay không, còn hỏi về chính sách. Nội dung đều liên quan đến những gì Đỗ Vũ Hàm nói hôm nay.
Hắn cũng viết thư cho một thủ hạ của mình, làm hắn thu xếp thời gian tới đây gặp mình.
Trong lòng Hàn Nghĩa Tiên có một loại cảm giác, những lời Đỗ Vũ Hàm nói hôm nay không phải là không có mục đích, rất có khả năng sẽ trở thành sự thật. Trong thâm tâm hắn biết cô bé này rất tin tưởng hắn, giống như những lời cô nói hôm nay, người bình thường chắc chắn sẽ không nói ra.