Đỗ Vũ Hàm cũng đi dạo khá lâu trong trung tâm thương mại, bởi vì nơi này có kiến trúc xa hoa, mới vừa khai trương không lâu, lúc này nó đi vào không gian của cô, cô đương nhiên phải hảo hảo xem xét một phen.
Đỗ Vũ Hàm cẩn thận xem xét một tầng lại một tầng, chỉ sợ có người khác cùng bị thu vào không gian.
Trung tâm thương mại này có tám tầng, bên trong toàn bộ bao gồm ăn, mặc, ở, đi lại.
Đỗ Vũ Hàm xem xét đến tầng thứ ba, thì bụng kêu lên, cô thật sự đói muốn mệnh, vì liền cô đi đến tầng cao nhất, khu ăn uống, đến một cửa hàng, tìm được một cái bánh kem và hai cái bánh mì, uống hai ly sữa bò mới thỏa mãn cơn đói, sau đó cô tiếp tục xem xét, cuối cùng không nhìn thấy một người nào, Đỗ Vũ Hàm mới yên lòng.
Nghĩ tới về sau trung tâm thương mại này chính là chính mình, này có tính là trời cao cho cô thêm bồi thường hay không a? Ngẫm lại, cô thật sự là quá may mắn, cũng không so đo bản thân từng chết ở đây.
Đỗ Vũ Hàm xem xét trung tâm thương mại xong, đại khái hiểu biết về nơi này, tầng ngầm là bãi đỗ xe, có các loại ô tô dừng ở đây, bất quá hiện tại mấy cái này với cô là vô dụng; trên mặt đất, tầng một, tầng hai là siêu thị lớn, bên cạnh còn có một cửa hàng thuốc lớn; lầu 3 là bán châu báu trang sức; lầu 4 là đồ điện gia dụng, sản phẩm điện tử; lầu 5, lầu sáu là bán quần áo, giày mũ, đồ dùng ở nhà cùng vải vóc; lầu bảy là khu vực sách báo, kinh doanh các loại sách báo, sản phẩm ghi âm và ghi hình, còn có một cái rạp chiếu phim loại nhỏ cùng một khu chơi trò chơi trong nhà của trẻ em; lầu tám là khu ăn uống, cửa hàng ăn trải rộng rực rỡ muôn màu, cửa hàng điểm tâm, cửa hàng bánh ngọt.....
Đỗ Vũ Hàm nghĩ đồ trong trung tâm thương mại đủ cho cô dùng trong thời gian rất lâu. Nhưng mấy thứ này cô đều hiểu rõ, dùng một chút sẽ thiếu đi một chút, tận lực hạn chế dùng. Hơn nữa đừng nhìn thấy bên trong thương trường có rất nhiều đồ vật, nhưng có thể lấy ra bên ngoài dùng thì rất ít, chỉ có một ít lương thực, thức ăn, vải vóc còn tốt hơn một chút.
Đỗ Vũ Hàm cảm thấy cô phải muốn nỗ lực thăng cấp không gian, đạt tới cấp bậc có thể mua được dược liệu từ cửa hàng không gian để trị liệu chân cho Hàn Nghĩa Tiên. Hiện tại không gian bị đánh trở về linh cấp, còn cô gánh thì nặng mà đường thì xa a.
Cô ở trong không gian ăn một ít đồ, sau đó trồng cỏ ở mấy khối đất trong không gian, để nuôi súc vật.
Lúc bắt đầu, không gian chỉ đưa tặng một vài túi hạt giống cỏ nuôi súc vật, ngoài trồng mấy loại cỏ nuôi súc vật để bán tiền mua hạt giống khác, thông qua gieo trồng cô cũng đạt được giá trị kinh nghiệm.
Cô không thể lãng phí một chút thời gian nào, phải nhanh một chút làm không gian thăng cấp.
Tất cả mọi hoạt động trong không gian đều có thể thao tác hoàn thành thông qua màn hình ở một gian trong biệt thự, phi thường trí năng hóa. Ở bên ngoài không gian còn có thể dùng ý niệm thao tác không gian, không biết cái không gian này có phải sản vật của ngoại tinh cầu hay không.
Tuy rằng bên ngoài rất lạnh, nhưng Đỗ Vũ Hàm không thể không không ra khỏi không gian, bởi vì thời gian không còn sớm.
Cô từ trong không gian ấm áp ra ngoài, gặp được gió lạnh thấu xương, đến mức run run. Nhưng cô không dám lấy quần áo từ trong không gian ra để mặc, cho dù là nội y cũng không được, bởi vì cả nhà bọn họ toàn đều ở một phòng ngủ, nếu cô mặc quần áo mới, căn bản không thể nào giữ bí mật.
Trong bụng có đồ ăn, Đỗ Vũ Hàm cảm giác còn không còn quá lạnh như trước. Cô cõng bó nhánh cây đã nhặt tốt, rồi đi về nhà.
Gió bắc thổi vù vù làm cả người cũng muốn lắc lư, cũng may Đỗ Vũ Hàm đi thuận theo chiều gió, nhẹ nhàng hơn nhiều.
Rất nhanh đã về tới cửa nhà mình, Đỗ Vũ Hàm thấy hai người từ trong viện nhà mình đi ra, một người mặc quần áo sạch sẽ, vừa thấy chính là người thành phố. Còn có một người là vợ đội trưởng thôn bọn họ.
Đỗ Vũ Hàm vừa thấy liền biết là tới làm mai cho cô. Nói chính là Hàn Nghĩa Tiên, người kia hẳn là đã bị thương liệt nửa người.
Đỗ Vũ Hàm chạy nhanh nấp vào một bên, chờ đến Lưu Thúy Liên đưa người ra xong, đi vào nhà, thì cô mới cõng bó củi hỏa đi vào sân nhà mình.
Sân nhà Đỗ gia, bởi vì sau này đông người lại lần nữa xây dựng thêm, hiện tại là ba gian chính phòng, hai gian sương phòng, hai sườn các để đồ vật, còn có một phòng bếp sử dụng cho mùa hè. Lều củi, nhà xí cùng chuồng heo đều ở hậu viện, gà cũng nuôi ở hậu viện, cho nên tiền viện nhìn tương đối sạch sẽ.
Hiện tại ông bà nội của Đỗ Vũ Hàm cùng chú nhỏ chưa lập gia đình ở tại chính phòng đông phòng, cô nhỏ ở tại chính phòng tây phòng.
Đỗ gia đại phòng cùng nhị phòng ở tại đông sương, tam phòng cùng tứ phòng ở tây sương, tương đương với một nhà một gian phòng ở.
Hiện tại đã lập gia đình, các phòng đều có không ít con cái, nhà ở rất chen chúc, nhưng Lưu Thúy Liên không cho các phòng phân ra, mụ ta muốn đem đồ ăn các nhà giữ trong tay mình. Giống như nắm giữ mạch máu các nhà, làm những đứa con trai, con dâu đều phải nghe theo mụ.
Lưu Thúy Liên thập phần hưởng thụ loại cảm giác được phủng này, ai không nghe lời liền phải chịu đói. Đại phòng cùng nhị phòng không phải thân sinh của lão thái thái nên liền bị mụ áp chế.
Đại phòng là con trai đầu của lão gia tử, được đỗ đại xuyên tương đối coi trọng, Lưu Thúy Liên không dám quá mức khắt khe.
Nhị phòng thì không có mệnh tốt đó, làm việc nhiều nhất, còn hay chịu đói. Đỗ gia lão gia tử cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt, cái này càng cổ vũ khí thế kiêu ngạo của Lưu Thúy Liên.
Con cái đại phòng Đỗ gia còn tốt chút, nhưng bọn nhỏ nhị phòng bởi vì lâu ngày chịu đói, một đám đều thập phần nhỏ gầy, dinh dưỡng không đủ. Đỗ Vũ Hàm nghiêm trọng nhất, đã mười lăm tuổi, bộ dáng lại nhìn như mới mười mấy tuổi.
Đỗ Vũ Hàm quyết định không bao giờ bị ép dạ cầu toàn giống kiếp trước nữa.
Cô đem củi về nhà chính. Hai bên nhà chính là hai cái nồi to, hai cái bếp đất cùng với giường sưởi, mùa đông đều là ở nhà chính nấu cơm, thuận tiện đốt giường đất.
Đỗ gia, mỗi gian sương phòng đều là gian trong gian ngoài, gian ngoài đều có một cái bếp dùng để nấu nước đốt giường đất, bằng không mùa đông này sẽ đông chết người.
Đỗ Vũ Hàm còn muốn đi nhặt nhiều thêm một ít củi, bằng không căn bản không đủ các nhà đốt giường đất.
Em trai Đỗ Vũ Hàm Đỗ Hải Phong nhìn thấy chị gái trở lại, vội vàng từ trong nhà đi ra nhỏ giọng nói:
- Chị, mẹ để lại cho chị một chén cháo, hâm nóng ở trong nồi, chị đi ăn đi.
Trước giờ ăn cơm sáng, Đỗ Vũ Hàm đã bị lão thái thái tống cổ đi ra ngoài nhặt củi lửa, chính là vì không muốn cho cô ăn cơm sáng, tốn lương thực.
Đỗ gia người nhiều, một phòng không bỏ được nhiều người ăn cơm như vậy, làm xong cơm đều là từ chỗ lão thái thái phân ra ai về nhà nấy nhà ăn.
Đỗ Vũ Hàm biết lão thái thái Lưu Thúy Liên sẽ không phân cơm cho cô, đồ ăn này chính là lấy từ trong miệng người nhị phòng.
Đỗ Vũ Hàm nói không cảm động là giả, tuy cô không phải con gái thân sinh của Đỗ Liên Kiều cùng Vương Ngọc Xảo, nhưng bọn hắn đối với cô rất tốt, có đồ ăn thì cho dù cũng sẽ giữ lại cho cô.
Đỗ Vũ Hàm ở trong không gian đã ăn rất nhiều đồ, thật sự không đói bụng, nói:
- Em ăn đi, chị không đói bụng, em để em hai cùng em trai nhỏ ăn đi.
Đỗ Hải Phong nóng nảy, lôi kéo Đỗ Vũ Hàm nói:
- Sao có thể không đói bụng, sáng sớm chị đã đi ra ngoài, cũng không ăn cơm sáng, bà nội chính là không muốn cho chị ăn cơm. Mẹ đi đại đội bẻ bông, dặn em, lúc chị trở về đem cháo cho chị uống.
Đỗ Vũ Hàm biết nếu cô không ăn, em trai cả còn phải bẻ xả với cô, liền vào phòng, mở nắp nồi, múc nửa chén cháo loãng từ trong nồi ra, uống lên.
Còn dư lại hơn phân nửa, cô bưng vào buồng trong, nhìn thấy em hai cùng em trai út còn ngồi khóc trên giường đất, thời tiết quá lạnh, gió lại lớn, ở đầu giường đất, đắp chăn còn có thể ấm áp chút.