Đỗ Vũ Hàm định đợi một thời gian, lấy cớ đi thu mua thuốc để tìm cha mẹ ruột của mình, để nhắc họ lên kế hoạch trước, rời khỏi một nơi đầy thị phi như kinh đô, đến một nơi xa xôi, tương đối ổn định.
Cô cũng phải nhanh chóng sắp xếp giúp cả nhà cha mẹ nuôi rời khỏi thôn tây khẩu, rời khỏi nhà cũ của Đỗ gia giống như một đám quỷ hút máu kia, đến một nơi có nạn đói nhẹ hơn một chút, ít nhất sẽ không bị đói chết.
Cô sẽ trân trọng cơ hội trọng sinh mà trời cao đã ban tặng.
Vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, Đỗ Vũ Hàm tiến vào không gian, đi đến hiệu thuốc của trung tâm thương mại trong không gian, tìm một số loại thuốc có tác dụng tăng tuần hoàn máu và loại bỏ máu ứ đọng.
Cô không dám dùng dầu hoa hồng hay dầu thuốc gì đó, hoặc rượu thuốc, cô sợ Hàn Nghĩa Tiên ngửi thấy sẽ sinh ra nghi ngờ.
Đỗ Vũ Hàm ngâm mình trong nước nóng ở phòng tắm của biệt thự trong không gian, cô cảm thấy cánh tay đã dễ chịu hơn rất nhiều, chỗ sưng cũng giảm đi rất nhiều, cơn đau cũng đã giảm, đoán chừng nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.
Lần này là cô sơ xuất, đánh giá quá cao sức lực của cơ thể mình hiện tại, xem ra vẫn cần phải rèn luyện thật tốt.
Hiện tại không gian của cô đã lên đến cấp hai, sau này cô sẽ cố gắng nâng cấp không gian.
Từ khi không gian lên tới cấp hai, Đỗ Vũ Hàm đã trồng vài vụ lúa nước và lúa mì.
Hiện tại đã có tám khối đất, Đỗ Vũ Hàm không dám lãng phí thời gian chút nào, cô luôn chú ý đến thời gian thu hoạch cây trồng, khi chúng chín liền vội vàng thu hoạch, sau đó lại trồng.
Cũng may, làm đồng ruộng trong không gian đều là thao tác trí năng hóa, không cần cô tự mình động thủ thu hoạch hoa màu hay trồng trọt, dùng ý niệm cũng có thể thao tác mà không cần tiến vào không gian.
Sau này cấp độ càng cao thì đồng ruộng càng nhiều, nếu không cô sẽ trồng trọt đến kiệt sức.
Đỗ Vũ Hàm nhìn thấy một tin nhắn mới trên màn hình điều khiển, liền tò mò mở nó ra. Hóa ra đó là một gói quà lớn, không gian nông trường khen thưởng cho sự chăm chỉ của cô.
Đỗ Vũ Hàm không nghĩ tới còn có kinh hỉ như vậy chờ cô, kiếp trước cô chưa bao giờ gặp phải chuyện tốt như vậy.
Cô được sống lại một đời, không gian giống như cũng khác trước kia.
Đỗ Vũ Hàm nóng lòng muốn mở biểu tượng gói quà, sau đó hai biểu tượng khác nhau liền xuất hiện trên bảng điều khiển.
Thế nhưng lại có một cây kim tiền, thật sự quá tốt.
Hiện tại cô chỉ hy vọng có thể mau chóng tích được tiền, cây kim tiền này chắc chắn sẽ giúp đẩy nhanh tốc độ tiết kiệm cô.
Cô bây giờ có thể đạt đến trình độ tham tiền, chỉ cần có thể kiếm được tiền, cô sẽ không buông tha.
Ngoài hạt giống cây kim tiền còn có một bộ sách y khoa, xem ra không gian biết cô muốn học y thật tốt, nên mới đưa cho cô một bộ y học.
Không gian quả thật là quá tốt, quá tri kỷ, cho cô đều là những thứ cô cần.
Đỗ Vũ Hàm ở trong không gian đọc sách y thuật một lúc, cô không dám ở lâu, sau khi thu hoạch hoa màu, rồi lại trồng một lượt mới, cô liền ra khỏi không gian.
Nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau Đỗ Vũ Hàm đã tỉnh lại, cô cảm thấy chỗ sưng tấy trên cánh tay đã giảm bớt, nhưng vẫn còn hơi đau, có lẽ phải mất vài ngày.
Đỗ Vũ Hàm rời giường mặc quần áo rồi rửa mặt, sau đó đến phòng bếp đã nhìn thấy Lưu Cương đang bận việc trong bếp.
Đỗ Vũ Hàm đi vào phòng bếp nói:
- Lưu đại ca, để em làm đi.
Lưu Cương đang ở ngồi xổm nhóm lửa, vừa thấy Đỗ Vũ Hàm đi vào đã vội vàng đứng lên nói:
- Cánh tay của cô sao rồi? Hôm nay để tôi nấu cơm đi, cô cứ nghỉ ngơi đi.
Đỗ Vũ Hàm liền vén tay áo lên, nói:
- Cánh tay tôi đã không sao rồi, tiêu sưng rồi, vẫn có thể nấu cơm a. Anh nhóm lửa, cái khác để tôi lo.
Lưu Cương thở phào nhẹ nhõm như được giải thoát, vui vẻ nói:
- Nói thật, chính tôi còn ghét bỏ tay nghề của mình, hương vị thật sự quá tệ. Ăn qua đồ ăn cô làm, tôi cảm thấy cơm mình làm không nuốt nổi. Cô thật sự không sao chứ?
Đỗ Vũ Hàm cười nói:
- Thật sự không thành vấn đề, làm cơm cũng không tốn sức gì.
Cơm sáng là cháo gạo kê, màn thầu, thêm chút dưa muối thái sợi, bắp cải xào cay..
Trong nhà không có dầu mè, trộn dưa chua thái nhỏ với dầu mè ăn sẽ ngon hơn.
Sau này có muốn ăn sủi cảo, làm nhân gì đó cũng cần dùng đến dầu mè, xem ra phải nghĩ cách kiếm chút dầu mè.
Nếu không mua được, cô sẽ phải kiếm cớ lấy từ trung tâm thương mại trong không gian ra một lọ.
Trong nhà thiếu một chút đồ đạc, gia vị trong bếp cũng cần phải bổ sung, bằng không cô rất khó có thể thể hiện tài nấu nướng của mình.
Hơn nữa, trong nhà có rất ít rau ăn được, tiếp tục như vậy cũng không được.
Hàn Nghĩa Tiên cần bồi bổ cơ thể, cần hấp thu các loại vitamin và chất dinh dưỡng khác, không thể thiếu rau và trái cây.
Trái cây không dễ kiếm, cô chỉ có thể nghĩ cách kiếm thêm rau trước.
Đỗ Vũ Hàm biết vào mùa đông, ở nơi này bán rất nhiều bắp cải với giá rất rẻ.. Tuy đã là đầu xuân nhưng vẫn còn phải qua một khoảng thời gian giáp hạt, cải trắng vẫn là loại rau chủ yếu.
Đỗ Vũ Hàm muốn mua chút cải trắng về kim chi, làm thêm muối dưa chua, còn có rất nhiều cách ăn khác.
Chờ thêm mấy ngày nữa, rau dại đủ lớn, cô có thể đi đào rau dại, cũng có thể để ra một khối đất trống trong không gian để trồng rau dại.
Hàn Nghĩa Tiên ngồi ở trong phòng, vừa nghe thấy Lưu Cương nói là Đỗ Vũ Hàm làm cơm sáng, cũng lén lút thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự cũng không muốn ăn thức ăn giống như cám heo do Lưu Cương làm.
Trên bàn ăn, Đỗ Vũ Hàm cũng nói ra kế hoạch của mình:
- Hàn đại ca, tôi muốn mua thêm một ít cải trắng, ướp một ít kim chi, dưa chua. Như vậy chúng ta cũng có thể có thêm món ăn đa dạng hơn. Hiện tại đang là thời gian giáp hạt, căn bản không có rau dưa tươi, nên chỉ có thể nghĩ mấy cách chế biến này.
Đỗ Vũ Hàm muốn hỏi ý kiến
của Hàn Nghĩa Tiên một chút, cô vừa đến, không thể trực tiếp đưa ra quyết định được.
Hàn Nghĩa Tiên rất tin tưởng trù nghệ của Đỗ Vũ Hàm trù, liền nói:
- Muốn mua cái gì, cô cứ quyết định, chúng tôi đều nghe theo cô.
Đỗ Vũ Hàm nghe xong cũng yên tâm, mà gật gật đầu.
Bữa cơm sáng trôi qua trong sự vừa ý, sau khi ăn xong Lưu Cương cướp việc đi rửa chén. Đỗ Vũ Hàm liền nói với Lưu Cương về chuyện đi mua cải trắng.
Lưu Cương vừa nghe xong liền nói:
- Một lát nữa tôi sẽ đi nói với chủ nhiệm Diêu một tiếng, hắn chuyên quản lý hậu cần, nhờ hắn khi nào đi mua rau liền mang về cho chúng ta một ít, chúng ta không cần tốn công đi mua. Cải trắng cũng không phải thứ quý giá gì, cung ứng rất nhiều.
Đỗ Vũ Hàm vui vẻ nói:
- Tốt quá, vậy chúng ta đi cửa hàng thực phẩm phụ xem có những thứ khác không, còn phải mua thêm một ít dầu muối tương dấm, các loại gia vị khác, bình thường nấu cơm đều phải dùng đến thứ này, muốn ăn đồ ngon thì không thể thiếu được mấy gia vị này.
Lưu Cương vừa nghe đến vấn đề phúc lợi của bọn họ, đương nhiên rất tích cực:
- Vậy chúng ta cùng đi.
Hàn Nghĩa Tiên nhìn hai người hưng phấn nói chuyện muốn mua gì, thì lắc đầu.
Hai đứa nhỏ này thật ngây thơ. Lưu Cương là binh lính đến từ nông thôn, tham gia quân ngũ đã hai năm, vẫn luôn ở bộ đội, hoàn toàn không biết nhiều về những loại vé mà một người dân bình thường cần dùng để mua đồ phục vụ cuộc sống hàng ngày.
Đỗ Vũ Hàm sinh ra ở một vùng nông thôn, lại càng không biết nhiều về cuộc sống thành thị.
Không có các loại phiếu, rất thứ cho dù có tiền cũng không mua được.
Hàn Nghĩa Tiên chuyển động xe lăn trở về phòng phía đông, mang toàn bộ phiếu mà hắn có ra:
- Vũ Hàm, vào đây.
Đỗ Vũ Hàm nghe thấy Hàn Nghĩa Tiên gọi mình, liền vội vàng chạy vào đông phòng.
Hàn Nghĩa Tiên rải một đống phiếu lớn lên trên giường đất rồi nói:
- Cô xem cần mua thứ gì, xem thử có cần dùng phiếu nào hay không. Có một số cái không dùng để quá thời hạn cũng mất hiệu lực. Cố gắng dùng chúng trước khi chúng hết hạn.