Hàn Nghĩa Tiên cũng không nghĩ chuyện khác nữa, hắn vén ống tay áo của Đỗ Vũ Hàm lên, đổ một ít dầu thuốc ra tay, rồi nói:
- Cố chịu một chút.
Nói xong liền dùng một tay nắm lấy cổ tay của Đỗ Vũ Hàm, bắt đầu xoa bóp cánh tay cho cô, lực xoa bóp rất mạnh..
Đỗ Vũ Hàm không nhịn được mà muốn trốn, nhưng tay lại bị Hàn Nghĩa Tiên túm chặt, không động đậy được.
Đỗ Vũ Hàm không khỏi kêu thành tiếng:
- Ai u, Hàn đại ca, anh nhẹ chút, cánh tay nhỏ bé của tôi không chịu nổi sức mạnh lớn của anh a, một hồi gãy mất thì làm sao bây giờ? Ai u, nhẹ chút, nhẹ chút……
Nghe Đỗ Vũ Hàm liên tục la hét, làm Hàn Nghĩa Tiên có chút buồn cười, khóe miệng hơi nhếch lên, lúc này mới giống một cô gái nhỏ hoạt bát, bộ dáng cẩn thận từng chút từng chút như bà cụ non kia làm người ta khó chịu.
Đỗ Vũ Hàm trộm liếc mắt nhìn khóe miệng hơi nhếch lên cùng vẻ mặt đã dịu lại của Hàn Nghĩa Tiên một cái, liền biết hiện tại hắn không còn tức giận nữa.
Đỗ Vũ Hàm lén thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng. Hàn Nghĩa Tiên không tức giận là tốt rồi, không uổng công cô vứt bỏ mặt già mà giả bộ bán manh.
Nghĩ đến đây, mặt Đỗ Vũ Hàm có chút đỏ lên, nhưng nghĩ lại, bây giờ cô chỉ là một cô bé, ai mà biết trong cơ thể non nớt này lại là một linh hồn già nua?
Lưu Cương nghe thấy tiếng kêu của Đỗ Vũ Hàm, thu dọn phòng bếp xong liền đi vào nhà, nhìn bộ dáng muốn chạy lại không chạy được của Đỗ Vũ Hàm, có có bộ dáng ai u ai u kêu to kia, liền cười lớn:
- Vũ Hàm, cô nhịn một chút thì tốt rồi, thủ pháp của đoàn trưởng rất lợi hại, đợi xoa bóp xong, cô sẽ không cảm thấy đau nữa, bằng không cánh tay của cô phải mất rất lâu mới khỏi, chúng ta sẽ không thể ăn thịt trong một thời gian a.
Lúc này Đỗ Vũ Hàm cũng không tự giác được mà khôi phục lại tâm thái của một cô gái nhỏ, làm bộ trừng mắt với Lưu Cương, nói:
- Lưu Cương a, anh được lắm, tôi còn đang trong nước sôi lửa bỏng, mà anh vẫn nghĩ tới chuyện ăn thịt. Lần sau tôi đi săn, nhất định phải dùng thịt đè chết anh.
Lưu Cương cũng biết Đỗ Vũ Hàm đang nói giỡn với hắn, cười ha ha nói:
- Được a, mau tới dùng thịt đè chết tôi đi, làm ma no cũng không tồi.
Đỗ Vũ Hàm bĩu môi nói:
- Vậy thì quá lời cho anh rồi, sau này tôi sẽ coi anh như người khuân vác là được.
Hàn Nghĩa Tiên vừa xoa cánh tay cho Đỗ Vũ Hàm, vừa nghe hai đứa nhóc mười mấy tuổi đấu võ mồm, cảm giác sân nhỏ vắng vẻ quạnh quẽ trước kia, nay đã trở nên náo nhiệt hơn.
Đỗ Vũ Hàm bị đau đến đổ mồ hôi, trên trán xuất hiện tầng mồ hôi mỏng.
Hàn Nghĩa Tiên quay đầu nói với Lưu Cương:
- Cương Tử, đun thêm nước nóng đi, lát nữa mang đến phòng cho Vũ Hàm.
Tuy Lưu Cương cũng mới 18 tuổi, nhưng hai năm đi lính, sống kiếp sống của lính cần vụ làm cũng giúp hắn rèn luyện một chút nhãn lực, vừa thấy bộ dáng Đỗ Vũ Hàm mồ hôi đầy đầu liền biết đoàn trưởng bảo hắn đi nấu thêm nước làm gì.
Hàn Nghĩa Tiên quay đầu nói với Đỗ Vũ Hàm:
- Chút nữa về phòng tắm rửa qua đi, mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt, có việc gì thì để Lưu Cương làm, đợi mấy ngày nữa cánh tay khỏi rồi nói.
Đỗ Vũ Hàm lau mồ hôi trên trán rồi nói:
- Tôi cảm giác cánh tay mình tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn Hàn đại ca.
Mát xa xong, Đỗ Vũ Hàm liền về phòng tắm rửa một chút, tắm xong liền mang nước ra phòng khách, để Lưu Cương phụ trách đi đổ.
Nằm trên giường, Đỗ Vũ Hàm cảm thấy cánh tay của mình đã tốt hơn rất nhiều, đoán chừng mấy ngày nữa là khỏi.
Cô cảm thấy có thể là do đã trải qua một đời, hiện tại cô đã không còn sợ Hàn Nghĩa Tiên giống như kiếp trước.
Hiện tại có thể nói cô không hề sợ Hàn Nghĩa Tiên, có chỉ có sự tôn trọng luôn tồn tại trong nội tâm.
Kiếp trước cô đã ở cùng Hàn Nghĩa Tiên mấy năm, sau khi biết trong lòng hắn có một cô gái, cô đã cố gắng coi hắn giống như anh trai của mình, giấu kín phần tình cảm vào sâu trong tận đáy lòng.
Sau đó cô gả cho Đoan Chính Diệp, trái tim cũng dần dần chuyển hướng về phía Đoan Chính Diệp.
Chỉ là cuộc hôn nhân của bọn họ, cuối cùng vì không chịu nổi áp lực chèn ép từ mẹ chồng, lại có người khác âm thầm phá hư, đã khiến cô và Đoan Chính Diệp phải chia tay.
Kiếp trước mẹ chồng cô đã lợi dụng Hàn Nghĩa Tiên để công kích cô, nói cô có một chân với Hàn Nghĩa Tiên.
Mẹ chồng còn về quê điều tra cô, phát hiện lúc trước cô từng nói muốn gả cho Hàn Nghĩa Tiên, Hàn Nghĩa Tiên không muốn, mới ném cho Đoan Chính Diệp.
Đỗ Vũ Hàm biết Đoan Chính Diệp thích mình, bọn họ cũng từng có một đoạn thời gian nhu tình mật ý, nhưng cuối cùng hắn không thể trụ nổi dưới lời xúi giục của mẹ mình, bắt đầu nghi ngờ cô, bỏ mặc cô, kết cục là ly hôn với cô.
Cô biết cuối cùng Đoan Chính Diệp hạ quyết tâm ly hôn với cô là vì Hàn Nghĩa Tiên đã đứng ra bảo vệ cô, khiến cho sự nghi ngờ của Đoan Chính Diệp đối với cô càng sâu.
Cô không biết trước kia Hàn Nghĩa Tiên đã nói chuyện với Đoan Chính Diệp như thế nào, khi đó cô đã nản lòng thoái chí, không muốn quan tâm đến bất cứ chuyện gì của Đoan Chính Diệp nữa, cho dù biết mình đã có thai nhưng cô cũng không nói cho Đoan Chính Diệp để cứu vãn cuộc hôn nhân của bọn họ.
Sau khi ly hôn sau, mọi người đều cho rằng cô sẽ đi tìm Hàn Nghĩa Tiên, nhưng với tính tình quật cường, sao cô có thể gây thêm rắc rối cho Hàn Nghĩa Tiên?
Như vậy sẽ chỉ khiến mẹ của Đoan Chính Diệp càng thêm không kiêng nể gì mà hất bát nước bẩn lên người Hàn Nghĩa Tiên. Cho nên cô lựa chọn rời đi, rời khỏi tất cả những người mà cô quen biết.
Lúc ấy, cô không còn bất cứ người thân nào trên thế giới này, tuy cô biết mình còn có cha mẹ ruột, nhưng không biết họ có còn sống hay không, không biết họ ở nơi nào. Điều duy nhất giúp cô sống sót là vì đứa bé trong bụng.
Vào lúc tuyệt vọng nhất, cô đã mở ra không gian, không gian cho cô hy vọng sống sót, để cô có thể thuận lợi rời khỏi nước Z và đến Hương Giang bình an.
Ban đầu cô lẻn vào Hương Giang đã là nhập cư trái phép, cuộc sống thực sự rất khó khăn, nhưng sau khi không gian thăng cấp, cuộc sống của cô mới dần dần tốt lên. Vì đứa con trong bụng, cô buộc phải cắn răng kiên trì.
Sau này cô chuyển đến nước M, mới yên ổn sinh sống, vừa nuôi con vừa phát triển sự nghiệp của chính mình.
Sau đó cô về nước, gặp lại Đoan Chính Diệp, Đoan Chính Diệp đã quỳ gối trước mặt cô, xin lỗi cô, cầu xin sự tha thứ từ cô, thậm chí hắn còn muốn ly hôn với người vợ lúc đó, để phục hôn với cô.
Nhưng lúc đó trái tim cô đã lặng như nước, cô không còn chút tình cảm nào với Đoan Chính Diệp, hơn nữa cô biết Hàn Nghĩa Tiên đã qua đời, cô chỉ cảm thấy oán hận Đoan Chính Diệp.
Sau này ngay cả hận cũng không còn, chỉ coi bọn họ giống như những người xa lạ.
Sau khi Đoan Chính Diệp ly hôn với cô, mới phát hiện ra cô không đi tìm Hàn Nghĩa Tiên. Nghe nói Đoan Chính Diệp hối hận không ngừng tìm kiếm cô rất lâu nhưng không tìm được, mọi người đều cho rằng cô đã chết.
Cuối cùng Đoan Chính Diệp không gánh nổi trách nhiệm gia tộc nên đã cưới một người vợ khác. Nhưng đáng tiếc cả đời bọn họ không có con, có lẽ đó là sự trừng phạt của trời cao dành cho bọn họ.
Kiếp này cô sẽ không bao giờ tiếp xúc với Đoan Chính Diệp nữa, càng sẽ không ôm ảo tưởng với Hàn Nghĩa Tiên.
Sau khi chân của Hàn Nghĩa Tiên được chữa khỏi, hắn sẽ lại trở về làm thiên chi kiêu tử xoay chuyển trời đất. Cô và Hàn Nghĩa Tiên là người của hai thế giới, căn bản không thể nào đến được với nhau.
Huống chi mẹ của Hàn Nghĩa Tiên còn có thể lực hơn mẹ của Đoan Chính Diệp, cũng càng cường thế hơn, bà ta tuyệt đối sẽ không cho phép Hàn Nghĩa Tiên cưới một cô gái nông thôn không có gia thế, không có tiếng tăm gì như cô.
Cho dù cô biết cha mẹ ruột của mình cũng có phận địa vị không thấp, nhưng cô không muốn cha mẹ ruột vì mình mà bị cuốn vào thị phi sau này.
Cô chỉ muốn nhanh chóng chữa khỏi chân cho Hàn Nghĩa Tiên, để hắn có thể đứng dậy, sau đó cô có thể thành công lui thân, trở về sống cuộc sống bình yên bên cạnh cha mẹ ruột.
Nguyện vọng kiếp này của cô chính là báo đáp Hàn Nghĩa Tiên, sau đó là bảo vệ người thân của mình thật tốt.