Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Thập Niên 60, Công Lược Hạnh Phúc

Chương 26: Thụ sủng nhược kinh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hàn Tú Cầm vẫn luôn chờ đợi con trai cả trở về, để nói cho bà biết tình hình xây dựng.

Vừa nhìn thấy con trai cả đi vào nhà, bà đã đứng dậy đi tới hỏi:

- Khải Lương, thế nào, nhà vệ sinh xây dựng thế nào, có hiệu quả không a?

Viên Khải Lương biết mẹ hắn rất quan tâm đến vấn đề này, liền trả lời:

- Chưa đến 4 giờ chiều đã xong, hiệu quả rất tốt, phơi khô mấy ngày là có thể sử dụng. Sau này anh họ có thể tự mình giải quyết vấn đề đi vệ sinh và tắm rửa, con thấy tâm trạng của anh họ rất tốt.

Nói đến đây, Viên Khải Lương liền nhấc cái giỏ có con thỏ lên rồi nói:

- Mẹ, đây là cô nhóc Đỗ Vũ Hàm kia nhờ con mang về cho mẹ, nói là một chút tâm ý của cô bé, là một con thỏ hoang béo mập.

Viên Khải Văn ở bên cạnh đã cầm cái giỏ lên, thấy một con thỏ béo mập, liền hét lên:

- Con thỏ này thật to, anh, sao anh không về sớm một chút, bằng không hôm nay đã được ăn nó.

Viên Khải Lương trợn trắng mắt liếc đứa em trai tham ăn của mình một cái, không thèm để ý đến hắn. Sao hắn có thể không biết xấu hổ mà nói mình về muộn là vì muốn cọ cơm ở chỗ anh họ.

Hàn Tú Cầm kinh ngạc hỏi:

- Bọn họ lấy đâu ra thỏ hoang?

Viên Phượng Sơn ở bên cạnh cũng tò mò nghe.

Viên Khải Lương nói:

- Là Lưu Cương cùng Đỗ Vũ Hàm vài núi bắt được. Bữa trưa hôm nay, Đỗ Vũ Hàm hầm hai nồi lớn thịt thỏ và thịt gà rừng lớn, đều là con mồi bắt được từ trong núi. Còn dư lại một con gà rừng và một con thỏ hoang, Đỗ Vũ Hàm đưa con thỏ hoang này cho con, để mang về đưa mẹ.

Hàn Tú Cầm cực kỳ kinh ngạc:

- Làm thế nào bọn họ bắt được nhiều con mồi như vậy? Trước đây cũng có rất nhiều người đi săn, nhưng không có súng, nên không có thu hoạch gì nhiều, cho nên bây giờ có rất ít người vào núi đi săn.

Viên Khải Lương nói:

- Con thấy hẳn là công lao của Đỗ Vũ Hàm, cô gái nhỏ kia biết bắn cung, bởi vì bắt con mồi mà cánh tay đều sưng phù lên, đoán chừng đi săn cũng không dễ dàng. Con chưa từng thấy Lưu Cương bắt con mồi, đến khi Đỗ Vũ Hàm xuất hiện mới có thu hoạch lớn như vậy, chắc chắn là có liên qua đến Đỗ Vũ Hàm. Bất quá, con thấy Đỗ Vũ Hàm không muốn để lộ năng lực, cho nên con cũng không hỏi nhiều, sợ người ta không muốn nói.

Hàn Tú Cầm cùng Viên Phượng Sơn liếc mắt nhìn nhau một cái. Hàn Tú Cầm nhớ tới lời chồng mình nói hai ngày trước, cô bé này không hề đơn giản, bây giờ xem ra thật sự là như vậy.

Bất quá chỉ cần cô nhóc ấy không có ý xấu, có thể chiếu cố cháu trai mình thật tốt là được. Hơn nữa cô nhóc thể hiện ra những bản lĩnh này, cũng không có ý gạt cháu trai, hẳn là có thể tin.

Nghe con trai cả nói tình hình xây dựng hôm nay, Viên Phượng Sơn lại càng cảm thấy có hứng thú về Đỗ Vũ Hàm này, cô gái nhỏ này mới mười lăm tuổi mà đã có thể nghĩ đến giải pháp để giải quyết những vấn đề phiền não của nghĩa tiên, còn vẽ cả bản vẽ xây dựng phòng vệ sinh, ngay cả quản lý xây dựng cũng nói rất tốt.

Tuy Đỗ Vũ Hàm nói là Hàn Nghĩa Tiên tự mình thiết kế thứ đó, nhưng Viên Phượng Sơn biết chắc chắn bản thiết kế kia được lấy từ tay Đỗ Vũ Hàm, chỉ là cô gái nhỏ không muốn bị chú ý nên mới để Hàn Nghĩa Tiên ra mặt nhận cái danh người thiết kế.

Mặc kệ như thế nào, Đỗ Vũ Hàm là người thận trọng có hiểu biết, còn không thích phô trương, không kiêu ngạo, không có một chút tâm hư vinh, định lực như vậy rất hiếm có.

Cô nhóc còn biết đi săn, không thua kém gì những tay già đời, càng khiến ông tò mò về Đỗ Vũ Hàm hơn.

Viên Khải Văn nhìn thấy con thỏ mà anh cả mang về liền hét lên:

- Mẹ, buổi tối ngày mai chúng ta hầm nó ăn đi? Sau này con sẽ đến chỗ anh cả của con nhiều hơn, không chừng có thể được ăn món gì ngon.

Hàn Tú Cầm liếc mắt nhìn con trai út một cái nói:

- Đừng đi làm phiền anh cả con nữa, mau đi học đi.

Viên Khải Lương nói:

- Mẹ, anh cả nói nhà mình có thứ gì cũng nên tránh người khác một chút, hiện tại điều kiện nhà ai cũng không quá tốt, đừng để người khác biết được sẽ đỏ mắt gây phiền toái.

Viên Phượng Sơn gật gật đầu nói:

- Anh họ con nói rất đúng, nên cẩn thận một chút. Còn có Khải Văn, ở bên ngoài đừng nói bậy về chuyện trong nhà, chuyện chỗ anh họ con cũng đừng nói ra bên ngoài.

Viên Khải Văn gật gật đầu nói:

- Ba, ba yên tâm con biết phải làm như thế nào. Con cũng không phải đồ ngốc, có đồ tốt đương nhiên phải giấu đi, bằng không sẽ làm người khác đố kị.

Sau khi Viên Khải Lương rời đi, Hàn Nghĩa Tiên liền đi vào phòng ngủ, sau đó gọi Đỗ Vũ Hàm vào phòng.

Đỗ Vũ Hàm cúi đầu im lặng đi vào phòng, cô cảm giác được Hàn Nghĩa Tiên không vui.

Hàn Nghĩa Tiên lấy ra một lọ dầu nhỏ trên tủ thuốc rồi nói:

- Ngồi xuống, vén cánh tay của cô lên cho tôi xem một chút, nếu không xử lý, buổi tối cô sẽ không ngủ được. Cô cũng là người học y, chẳng lẽ không hiểu điều này sao? Chỗ tôi có lọ dầu, tôi xoa giúp cô, rất nhanh sẽ tốt hơn.

Đỗ Vũ Hàm nghe Hàn Nghĩa Tiên nói, liền có chút thụ sủng nhược kinh mà ngẩng đầu lên, cô cho rằng Hàn Nghĩa Tiên sẽ mắng mình một trận, không nghĩ tới là lo cho cánh tay của cô.

Đỗ Vũ Hàm ngoan ngoãn ngồi ở mép giường đất, Hàn Nghĩa Tiên ngồi trên xe lăn nói Đỗ Vũ Hàm cởi áo bông ra, nếu không sẽ rất bất tiện.

Đỗ Vũ Hàm vừa nghe thấy Hàn Nghĩa Tiên bảo cô cởϊ áσ bông, liền vội vàng từ chối nói:

- Hàn đại ca, anh đưa lọ dầu cho tôi, tôi tự xoa là được.

Cô có thể trở về phòng tự xoa, Đỗ Vũ Hàm chỉ mặc một lớp áo bông bên trong là đồ lót giữ ấm, nếu cởi lớp áo bông này ra, có thể sẽ bị Hàn Nghĩa Tiên thấy.

Lộ ra một ít tay áo cũng không sao, nhưng nếu để lộ toàn bộ cơ thể, có thể Hàn Nghĩa Tiên sẽ nhìn ra sự khác biệt giữa quần áo của hắn và của cô.

Hàn Nghĩa Tiên cau mày nói:

- Cô không đủ sức, không đạt được hiệu quả, tuy tôi tàn tật, nhưng sức lực trên tay vẫn còn.

Đỗ Vũ Hàm vừa nghe thấy vậy, trong lòng liền không dễ chịu, không tự giác mà phản bác:

- Tôi đã nói, sau này anh chắc chắn có thể đứng dậy một lần nữa. Đừng tự coi mình là người tàn tật, hiện tại anh chỉ là đang dưỡng thương mà thôi.

Đỗ Vũ Hàm nhìn khuôn mặt tối sầm của Hàn Nghĩa Tiên, chỉ đành chịu đựng đau đớn trên cánh tay mà cởϊ áσ khoác ngoài và áo bông bên trong ra.

Bên trong, Đỗ Vũ Hàm có mặc một lớn đồ lót giữ ấm, kích cỡ vừa người, cô tìm được thứ này ở trong trung tâm mua sắm ở trong không gian, cũng không phải đồ cao cấp gì, kiểu dáng cũng chỉ bình thường, có lẽ Hàn Nghĩa Tiên sẽ không nhìn ra điều gì. Bất quá Hàn Nghĩa Tiên muốn nghi ngờ điều gì thì cứ việc nghi ngờ thôi.

Hiện tại dáng người của Đỗ Vũ Hàm đúng là không có gì hấp dẫn, tuy nói cô đã bí mật ăn ngon uống tốt trong suốt một tháng, nhưng cô chỉ béo lên một chút.

Dù cô đã mười lăm tuổi nhưng nhìn giống như một cô bé mười hai, mười ba tuổi, ngực giống như sân bay, dáng người đơn bạc.

Đỗ Vũ Hàm không có chút ngượng ngùng nào, với dáng người hiện tại của cô, sẽ chẳng ai có tâm tư gì khác, huống chi là Hàn Nghĩa Tiên.

Hàn Nghĩa Tiên nhìn Đỗ Vũ Hàm cởϊ áσ bông ra mới cảm thấy yêu cầu của mình có chút không ổn, dù sao đối phương cũng là một cô gái mười lăm tuổi. Nhưng khi nhìn thấy cơ thể gầy gò của Đỗ Vũ Hàm, có chỗ nào giống một cô gái mười lăm tuổi.

Vừa nhìn liền biết trước kia Đỗ Vũ Hàm đã phải chịu đói không ít. Dùng từ gầy trơ xương để hình dung cô gái nhỏ này cũng không sai biệt lắm.

Chờ Hàn Nghĩa Tiên nhìn thấy lớp áo còn lại trên người Đỗ Vũ Hàm đôi mắt hắn liền nheo lại, là một người xuất thân từ lính trinh sát, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra quần áo trên người Đỗ Vũ Hàm khác với quần áo hiện tại, rõ ràng là dùng chất liệu hay tay nghề thủ công đều là thượng thừa, hơn nữa nguyên liệu kia chắc chắn không phải thứ có thể mua được từ nông thôn. Chẳng lẽ là cô cả mua cho cô gái nhỏ này? Hàn Nghĩa Tiên thực sự không hiểu nhiều về phương diện này.
« Chương TrướcChương Tiếp »