Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Thập Niên 60, Công Lược Hạnh Phúc

Chương 21: Không cẩn thận đã ăn quá nhiều

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đỗ Vũ Hàm nghĩ nếu sau này có thể bắt được con gà mái còn sống, cô sẽ nuôi để nó đẻ trứng.

Chỉ cần cắt lông đuôi và lông cánh của gà rừng, như vậy nó sẽ không bay được nữa. Đến lúc đó cô cùng Lưu Cương sẽ làm một cái ổ gà ở một góc sân, quây thêm một khoảng để nuôi gà.

Cho dù không có gà rừng, vài ngày nữa Đỗ Vũ Hàm cũng định mua một số gà con để nuôi.

Hiện tại đã là đầu xuân, thời tiết càng ngày càng ấm áp, vạn vật sinh sôi, là thời điểm thích hợp để nuôi gà.

Hơn nữa, nếu tự nuôi gà, có muốn ăn trứng gà cũng tiện. Hàn Nghĩa Tiên phải duy trì dinh dưỡng hàng ngày và trứng là thứ không thể thiếu. Chỉ dựa vào số trứng gà mà quốc gia cung cấp hàng tháng, căn bản là không đủ.

Đỗ Vũ Hàm cảm thấy nếu có thể bắt được một vài con gà mái, rất nhanh chúng sẽ đẻ trứng, như vậy có thể lấp đầy khoảng thời gian chờ những con gà con mới mua về lớn lên và đẻ trứng.

Cô quyết định mấy ngày nay sẽ cố gắng bắt càng nhiều gà rừng sống càng tốt.

Nếu có thể mua được gà mái đang đẻ trứng là tốt nhất, nhưng loại cơ hội này rất ít, có ai lại bán một con gà mái đang đẻ trứng của nhà mình đi a?

Chờ Lưu Cương xử lý xong con thỏ, Đỗ Vũ Hàm bên này cũng đã làm xong.

Đỗ Vũ Hàm nấu một nồi nước ấm, sau đó liền lau đầu rửa mặt trong tây phòng, bằng không cô bò trong rừng làm cho đầu và mặt dính đầy bụi bẩn, thật sự rất khó chịu, cô cũng thay bộ quần áo cũ nát dính đầy bụi bẩn ra.

Cô quyết định chờ buổi tối nhất định phải vào không gian tắm rửa một cái. Từ giờ cô đã có phòng riêng, vào không gian tiện hơn rất nhiều.

Cô cũng nhắc Lưu Cương đi gội đầu rửa mặt qua một chút.

Đỗ Vũ Hàm biết Hàn Nghĩa Tiên có thói quen ở sạch rất nhỏ, cô cũng không nghĩ làm hắn chán ghét.

Sau khi Lưu Cương làm thỏ xong, Hàn Nghĩa Tiên liền dạy hắn cách sơ chế da thỏ.

Đúng như Lưu Cương đã nói, nếu tích trữ đủ da thỏ, có thể dùng làm áo lông thỏ, cũng có thể làm mũ lông thỏ, còn có giày bông, đệm giường bằng da thỏ…….

Trong thời đại vải dệt khan hiếm, nó có thể dùng để làm nhiều thứ thay vải, còn tiết kiệm bông.

Tuy chỉ có một miếng da thỏ nhưng tích tiểu thành đại, hôm nay coi như cấp luyện tập cho Lưu Cương.

Hàn Nghĩa Tiên thấy con thỏ mà Lưu Cương vừa xử lý xong không nhỏ, không nghĩ tới cô gái nhỏ Đỗ Vũ Hàm này còn biết bắn tên, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Nhân lúc còn chưa tới giờ làm cơm chiều, Đỗ Vũ Hàm mang đám lông gà rừng mà cô vừa nhổ xuống, ra chỉnh sửa một chút, rồi gắn chúng vào đuôi mũi tên. Những chiếc lông gà rừng nhiều màu sắc, khá đẹp.

Hàn Nghĩa Tiên nhìn động tác thuần thục của Đỗ Vũ Hàm ở trong sân, liền biết cô gái nhỏ này làm rất quen tay, trước kia chắc chắn rất thành thạo trong việc chế tạo cung tên.

Hàn Nghĩa Tiên rất tò mò, một cô gái nhỏ như Đỗ Vũ Hàm học được những kỹ năng này bằng cách nào.

Theo điều tra của cô cả, lúc Đỗ Vũ Hàm ở nhà, chịu nhiều khinh bỉ, bị mấy phòng khác của Đỗ gia khi dễ, tính cách có chút yếu đuối. Thật sự không nhìn ra, cô gái nhỏ này lại có bản lĩnh như vậy.

Nhưng hắn nghĩ cô gái nhỏ này làm ra hành động đập nồi dìm thuyền, chỉ vì muốn giúp một nhà ba mẹ nuôi được phân ra, cũng cho thấy Đỗ Vũ Hàm không phải một người yếu đuối.

Hắn chưa từng chung đυ.ng với Đỗ Vũ Hàm, nên cũng không biết cô là người như thế nào, nhưng xét từ những tình huống trước đó, tính cách trước sau của Đỗ Vũ Hàm có chút mâu thuẫn.

Tuy nhiên, hắn không biết tình hình lúc đó nên không thể đưa ra phán đoán, chỉ là có chút tò mò về Đỗ Vũ Hàm.

Cơm chiều, Đỗ Vũ Hàm định hầm con gà rừng khoảng bốn năm cân kia, chặt gà rừng thành từng miếng, chần qua nước sôi, sau đó cho một ít dầu vào chảo đảo nước màu,sau đó đổ thịt gà chặt miếng đã chần vào chảo để xào qua, rồi thêm nước cùng các loại gia vị, bắt đầu hầm.

Gia vị chỉ có mấy thứ đơn giản như hành gừng, hoa tiêu cùng nước tương, ngoài mấy thứ này ra thì không còn gì khác. Đỗ Vũ Hàm biết trong nhà chắc chắn không có rượu, lần sau tới cửa hàng thực phẩm phụ nhất định phải mua một bình rượu giá rẻ về nấu ăn.

Khi thịt gần chín, Đỗ Vũ Hàm liền cho thêm một ít khoai tây cắt khối vào nồi rồi hầm chung.

Trong lúc Lưu Cương nhóm lửa, đã bị mùi hương trong nồi hấp dẫn, đến mức không ngừng nuốt nước miếng, chỉ ngóng trông thịt nhanh ra nồi càng sớm càng tốt. Đã lâu rồi hắn không được ăn thịt, mà cho dù có thịt, hắn cũng không biết nấu.

Hôm nay Đỗ Vũ Hàm định ăn cơm, cô nấu gạo lên một chút, sau đó vớt ra đặt vào nồi hấp, như vậy sẽ không có cơm cháy, cũng không lãng phí lương thực. Nước cơm còn có thể uống như cháo.

Đỗ Vũ Hàm làm thêm một đĩa cải trắng chua cay, hiện tại không chú trọng nhiều như vậy, một món thịt cùng một đĩa cải trắng đã là một bữa ăn ngon rồi.

Hiện tại ngày đã dài hơn, nhưng Đỗ Vũ Hàm vẫn nấu cơm sớm, cố gắng làm xong trước khi trời tối, như vậy sẽ không phải thắp đèn trong bếp để nấu ăn, tiết kiệm điện.

Không khí nồng đậm mùi thịt tràn ngập sân nhỏ, may mắn là khoảng sân nhỏ này cách xa những căn nhà khác, nên những người khác sẽ không dễ dàng ngửi thấy mùi thơm, bằng không Đỗ Vũ Hàm cũng không dám hầm thịt một cách trắng trợn như vậy

Có bữa cơm trưa mỹ vị làm cơ sở, Hàn Nghĩa Tiên vừa ngửi thấy mùi thơm của thịt đã chắc chắn hương vị của bữa cơm này cũng rất ngon.

Không nghĩ tới cô gái nhỏ Đỗ Vũ Hàm vừa đến đã giúp bọn họ cải thiện cuộc sống hằng ngày, thực sự là bất ngờ.

Khi món gà hầm khoai tây đỏ vàng được bưng lên bàn ăn, trong phòng khách tràn ngập mùi thơm của gà hầm, khiến người ta vừa ngửi thấy đã chảy nước miếng.

Sau khi đồ ăn được dọn ra, mọi người đều đã ngồi vào bàn ăn, Đỗ Vũ Hàm liền gắp hai cái đùi gà cùng trứng gà non trong bụng gà vào bát của Hàn Nghĩa Tiên.

Đỗ Vũ Hàm đã cố ý hầm thật kỹ, để dễ tiêu hóa hơn.

Hàn Nghĩa Tiên nhìn hai cái đùi gà lớn trong chén, liền gắp một cái vào bát của Đỗ Vũ Hàm, nói:

- Hôm nay cô là đại công thần, nhờ có cô nên chúng tôi mới có thể ăn thịt gà, theo lý nên khen thưởng cô một cái đùi gà.

Đỗ Vũ Hàm không nghĩ tới Hàn Nghĩa Tiên sẽ chủ động gắp đồ ăn cho mình, thật là thụ sủng nhược kinh, cô cũng không có từ chối, mà hào phóng nói:

- Cảm ơn Hàn đại ca.

Hàn Nghĩa Tiên gật gật đầu:

- Ăn đi.

Nói xong cũng tự mình ăn.

Cơm với thịt gà rừng hầm cùng khoai tây, hương vị tất nhiên là không lời gì để nói. Ngay cả đến sau này, điều kiện sống tốt hơn, nó vẫn là món ăn ngon.

Hiện giờ vừa có nguyên liệu tốt, lại có tay nghề nấu ăn của Đỗ Vũ Hàm, bữa ăn này có thể coi là đồ xa xỉ ở thời đại này.

Ngay từ đầu Hàn Nghĩa Tiên đã đoán được bữa ăn này chắc chắn sẽ rất ngon, nhưng sau khi ăn đến miệng, mới cảm thấy cô cả nói không khoa trương chút nào, tay nghề nấu ăn của Đỗ Vũ Hàm rất tốt. Thịt gà rừng hầm thơm ngon hấp dẫn.

Con gà rừng này không hổ là động vật hoang dã sống trong núi, hương vị thật rất tươi ngon.

Tốc độ ăn của Hàn Nghĩa Tiên trong vô thức đã nhanh hơn.

Lưu Cương ăn không ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên hắn được ăn một bữa ngon như vậy.

Ở nhà hắn rất ít khi được ăn thịt, vào quân đội ăn cơm tập thể, càng đừng nói đến đồ ăn ngon như vậy. Đỗ Vũ Hàm vừa tới, bọn họ liền được hưởng phúc, ngày đầu tiên đã cải thiện cuộc sống của bọn họ. Ánh mắt của chủ nhiệm Hàn phải rất tốt, mới có thể tìm được Đỗ Vũ Hàm.

Bữa cơm chiều, ba người ăn ngon đến mức miệng đầy dầu, Hàn Nghĩa Tiên không khống chế được khẩu vị của mình, không tự chủ được mà ăn hơi nhiều.

Lưu Cương vừa thấy lượng cơm đoàn trưởng ăn đã tăng lên, liền vui vẻ nói:

- Đoàn trưởng, Đỗ Vũ Hàm nấu ăn ngon a, cuối cùng anh cũng có thể ăn nhiều hơn chút rồi.

Hàn Nghĩa Tiên cũng đang âm thầm ảo não tự hỏi tại sao bản thân không thể nhịn cảm giác muốn ăn này xuống. Thật sự là đồ ăn Đỗ Vũ Hàm nấu quá ngon, hắn không cẩn thận đã ăn quá nhiều, lần sau nhất định phải chú ý.

Đỗ Vũ Hàm nhìn bộ dáng có chút ảo não của Hàn Nghĩa Tiên thì cười thầm, hừ, sau này tôi sẽ nấu đồ ăn càng ngày càng ngon, xem anh còn có thể nhịn được không.

Sau này cô sẽ làm một vài món thực dưỡng để bồi bổ thân thể cho Hàn Nghĩa Tiên, cô nhất định phải tẩm bổ thân hình gầy gò của Hàn Nghĩa Tiên, nuôi hắn béo trở lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »