- 🏠 Home
- Trọng Sinh
- Không gian
- Trọng Sinh Thập Niên 60, Công Lược Hạnh Phúc
- Chương 19: Làm cung tên
Trọng Sinh Thập Niên 60, Công Lược Hạnh Phúc
Chương 19: Làm cung tên
Đỗ Vũ Hàm thấy Lưu Cương chiếu cố Hàn Nghĩa Tiên nghỉ trưa, liền đi tới lều củi lấy ra một con dao chẻ củi, một mình đi ra khỏi sân nhỏ.
Cô tìm một ít nguyên liệu để làm cung, lại làm thêm mấy mũi tên. Mũi tên không cần nhiều, mấy cái là đủ dùng, có thể sử dụng nhiều lần.
Phía sau sân nhỏ này là những ngọn núi nhấp nhô mênh mông, tài nguyên trên núi rất phong phú.
Hiện tại vật tư khan hiếm, quốc gia không cung ứng nhiều lương thực, thịt trứng cùng các loại thực phẩm phụ càng ít hơn, cho dù là người có thân phận địa vị cũng không phải muốn ăn cái gì liền có cái đó.
Thân thể Hàn Nghĩa Tiên cần phải bồi bổ, chỉ dựa vào chút đồ trợ cấp của quốc gia, căn bản giống như muối bỏ biển. Muốn lấy đồ có dinh dưỡng thì phải tự nghĩ cách tìm từ ngọn núi này.
Cô có rất nhiều phương pháp săn thú, mặc dù đã có chút rỉ sét, nhưng hiện tại góp nhặt cũng không thành vấn đề.
Theo trí nhớ của Đỗ Vũ Hàm, cô tìm được một cây cây dâu tằm khô ở dọc đường, sau đó chọn lựa qua, cô chọn được một cành khô có độ dày, độ cong và các điều kiện khác đều tương phù hợp, lại chọn thêm mấy cây thẳng hơn để chuẩn bị dùng làm mũi tên.
Hiện tại chỉ thiếu một sợi dây thừng là có thể làm được một cây cung đơn giản.
Cô không cần cung tên quá tốt, chỉ cần có thể bắn trúng con mồi nhỏ giống gà rừng, thỏ hoang ở khoảng cách không xa, vậy là được.
Hơn nữa hiện tại điều kiện có hạn, cũng chỉ có thể chắp vá trước, chờ sau này có điều kiện rồi nói. Cô biết trong núi lớn này vật tư phong phú, có rất nhiều con mồi loại nhỏ, nhưng không có súng, không có bản lĩnh, muốn bắt được chúng nó cũng rất khó.
Hiện tại súng ống đạn dược quá quý giá, ngay cả quân nhân cũng không thể lãng phí đạn để săn thú. Hơn nữa ngày thường quân nhân đều phải huấn luyện, hiếm khi được rời khỏi quân doanh.
Người thường cũng không có bản lĩnh tay không đi săn, đây là lý do vì sao lại có rất ít người lên núi đi săn.
Bắn tên là thứ cô có thể làm được, hiện tại xem ra kỹ năng này rất hữu dụng. Cô đã có tay nghề thì chắc chắn phải sử dụng, từ nay trở đi, phải sử dụng thứ này để cải thiện thức ăn của bọn họ a.
Lúc Đỗ Vũ Hàm mang theo nguyên vật liệu trở về sân nhỏ, Lưu Cương cũng đang tìm cô.
Nhìn thấy Đỗ Vũ Hàm cầm một ít gậy gỗ trở về, hắn liền hỏi:
- Đỗ Vũ Hàm, cô đi đốn củi sao? Không cần cô đi đốn củi, tôi đi là được. Cô cũng không cần đi vào núi, trong núi có sói, rất nguy hiểm.
Đỗ Vũ Hàm trả lời:
- Tôi chỉ tìm một ít nguyên liệu ở bên ngoài rìa núi, tôi muốn làm một cây cung đơn giản, về sau dùng để săn thú.
Lưu Cương nghe vậy, ánh mắt liền sáng lên, vui vẻ hỏi:
- Cô còn biết làm cung tên? Có được không?
Đỗ Vũ Hàm gật gật đầu tìm tạm cái cớ, nói:
- Có lẽ không thành vấn đề, trước kia tôi từng học ở chỗ lão thợ săn, cung tên mà ông ấy dùng để săn thú, đều là ông ấy tự làm, dùng rất tốt.
Ở chỗ nhà cô làm gì có lão thợ săn, nói vậy chỉ là để lừa Lưu Cương. Cũng may tên tiểu tử này không có tâm nhãn, rất dễ lừa.
Lưu Cương lại càng vui vẻ hơn, cái này liên quan đến vấn đề lương thực của bọn họ sau này, nếu thật sự có thể bắt được con mồi, cho dù là mấy con gà rừng cũng tốt a.
Đoàn trưởng cần bổ sung dinh dưỡng, nhưng lương thực mà quốc gia cung ứng giống như muối bỏ biển, không chỉ không đủ, mà còn thiếu rất nhiều. Đoàn trưởng cũng không muốn dùng quan hệ, vì vậy mà phương diện lương thực thật sự chẳng ra gì. Ít nhất là không đủ đối với một người bệnh.
Lưu Cương nhận lấy đồ trong tay Đỗ Vũ Hàm, nói:
- Cô chỉ huy, tôi làm giúp cô.
Thật ra kỹ thật làm cung tên này là Đỗ Vũ Hàm học được từ chỗ Hàn Nghĩa Tiên ở kiếp trước, sau đó cô rời quê hương, dần dần phát triển sự nghiệp của mình ở nước ngoài,lúc rảnh rỗi còn học bắn cung từ các chuyên gia nổi tiếng, còn có rất nhiều phương pháp chế tạo cung tên.
Sau này do công việc bận rộn, bắn cung trở thành cách để cô thư giãn, giải tỏa áp lực sau giờ làm việc căng thẳng.
Không chỉ bắn cung, cô còn học bắn súng, thường xuyên đến một số câu lạc bộ bắn súng để tập bắn, đây cũng là một cách để giải tỏa căng thẳng rất tốt.
Kiếp trước, cô chưa từng tái hôn, cô dồn hết tinh lực vào việc nuôi dạy con cái và phát triển sự nghiệp, lúc rảnh rỗi cũng chỉ yêu thích mấy cái này.
Dù đã nhiều năm không tự mình làm, nhưng tay nghề của cô vẫn không hề suy giảm.
Cô thường nhớ lại những ngày tháng được sống cùng Hàn Nghĩa Tiên, luyện tập tất cả những thứ mà Hàn Nghĩa Tiên đã dạy cho mình, đồng thời học tập chuyên sâu hơn, biến những thứ đó trở nên hệ thống hóa, chuyên nghiệp hóa.
Kỳ thật ở kiếp trước, trong lòng Đỗ Vũ Hàm vẫn luôn không quên được Hàn Nghĩa Tiên, cô luôn muốn quay trở về quê hương để báo đáp hắn.
Cô vẫn luôn ghi nhớ lời dạy của Hàn Nghĩa Tiên, phải nỗ lực làm giàu cho bản thân, chỉ khi trong đầu có tri thức, mới không bị người khác lấy đi.
Kiếp trước, sau khi Đỗ Vũ Hàm ra nước ngoài, cô vẫn luôn học tập không ngừng.
Tuy mỗi ngày đều làm việc, chăm sóc con, rất bận rộn, nhưng cô vẫn lấy vài tấm bằng, cô được coi như một tâm gương điển hình của việc học tập không ngừng, học đến già.
Nhưng sau đó vì sự nghiệp ngày càng lớn, nên cô phải tiếp tục học tập để làm giàu cho bản thân, cô còn đi học thêm vài thứ tiếng, thậm chí có thể nói là thành thạo. Còn có một vài ngôn ngữ, tuy cũng học, vẫn chưa đạt đến trình độ thành thạo.
Cho dù học chiếm rất nhiều thời gian rảnh của cô, nhưng cô cũng tìm được rất nhiều niềm vui từ việc học.
Có một vào thứ, cô không có thời gian để để đến trường học một cách có hệ thống, nên đã tìm người dạy tại nhà. Cũng không biết có phải liên quan đến không gian hay không, trí nhớ của cô rất tốt, học tập cũng rất nhanh. Những người giáo viên từng dạy cô đều cảm thán năng lực học tập của cô rất mạnh.
Sau đó không gian thăng cấp tới cấp 30, cửa hàng trong không gian xuất hiện một loại thuốc mỡ có thể nối gân cốt, điều này khiến Đỗ Vũ Hàm mừng rỡ như điên, nó đã mang cho cô hy vọng có thể chữa khỏi chân của Hàn Nghĩa Tiên.
Từ lúc đó, cô bắt đầu học y. Muốn chữa trị cho Hàn Nghĩa Tiên, cô cần phải tự mình thực hiện, vì cô không thể để cho người khác biết về sự tồn tại của một loại thuốc thần kỳ như thuốc mỡ nối gân cốt.
Đỗ Vũ Hàm đã mua sách tự học trung y của cửa hàng trong không gian, học cách phối hợp các loại dược thiện (chế độ ăn uống bằng thuốc) để điều trị thân thể, cô cũng đến một trường y để học tập nghiên cứu kiến thức về y học phương Tây một cách có hệ thống, tập chung chủ yếu vào y học lâm sàng khoa chỉnh hình.
Ngay cả con trai của cô cũng nghĩ rằng mẹ mình sẽ từ bỏ kinh doanh để trở thành bác sĩ.
Khi y thuật của Đỗ Vũ Hàm không tồi, chữa trị chân cho Hàn Nghĩa Tiên hoàn toàn không thành vấn đề.
Cô đã từng làm thực nghiệm trên một động vật bị gãy chân trong thời gian rất lâu, thậm chí còn bí mật làm thí nghiệm trên mấy người bị gãy chân tàn tật đã lâu, kết quả rất tốt..
Cho dù cuối cùng Hàn Nghĩa Tiên không thể bước đi như bay, nhưng chỉ cần có thể đứng dậy và bước đi, thì đó đã là thành công rất lớn.
Cho nên lúc tình hình nước Z đã chuyển biến tốt đẹp, trong giai đoạn đầu của cải cách mở cửa, cô đã trở về quê hương, chỉ vì cô muốn chữa trị chân cho Hàn Nghĩa Tiên.
Nhưng sau khi về nước, cô mới nhận được tin tức giống như sét đánh giữa trời quang, Hàn Nghĩa Tiên đã qua đời.
Nghe nói trước khi Hàn Nghĩa Tiên chết, thân thể gầy gò, ốm yếu. Hắn chưa bao giờ rời khỏi xe lăn, cả người không chút sức sống.
Đỗ Vũ Hàm hối hận, vì sao cô không về nước sớm một chút, ít nhất có thể giúp Hàn Nghĩa Tiên không đến mức suy sụp, có thêm thời gian để cô chữa trị chân cho hắn.
Kiếp này cô sẽ chăm sóc Hàn Nghĩa Tiên thật tốt, trước tiên phải điều dưỡng thân thể hắn tốt lên, cô cũng phải nhanh chóng nâng cấp nông trường càng sớm càng tốt, mua được thuốc mỡ tục gân nối xương từ cửa hàng trong không gian để chữa khỏi chân cho Hàn Nghĩa Tiên.
Có kinh nghiệm kiếp trước, cô tin mình có thể nâng cấp nông trường lên cấp 30 trong vòng ba đến năm năm.
Từ hôm nay trở đi, cô đã có không gian riêng, buổi tối cô có thể vào nông trường bất cứ lúc nào, phải nhanh chóng tạo giá trị kinh nghiệm để thăng cấp nông trường.
- 🏠 Home
- Trọng Sinh
- Không gian
- Trọng Sinh Thập Niên 60, Công Lược Hạnh Phúc
- Chương 19: Làm cung tên