Lưu Thúy Liên nhìn thấy người Đỗ gia nhị phòng đến ở trong sân bận việc, không để ý đến mụ, thì nói:
- Các người chạy nhanh thu thập cho Vũ Hàm một chút, nhà trai người ta tới đón người, chạy nhanh đi.
Đỗ Hải Phong cùng Đỗ Hải Triều vừa nghe thấy ôm Đỗ Vũ Hàm khóc lên.
- Chị, em không cho chị gả chồng. Chị cả, chị đừng gả chồng.
Đỗ Hải Thịnh nhỏ nhất còn không hiểu gả chồng là có ý gì, nhưng nhìn thấy anh cả, anh hai khóc, cũng khóc theo. Đỗ Liên Kiều cùng Vương Ngọc Xảo cũng đỏ hốc mắt.
Hàn Tú Cầm vừa thấy biểu hiện của cả nhà họ, bà có chút mơ hồ, quay đầu nhìn Lưu Thúy Liên hỏi:
- Bọn họ đây là?
Lưu Thúy Liên chạy nhanh cười nịnh nọt, nói:
- Bọn họ đây là luyến tiếc con gái, không có việc gì, một lát liền hảo.
Hàn Tú Cầm nhìn Đỗ Vũ Hàm đang dỗ dành em trai, tuy cô gái nhỏ thập phần nhỏ gầy, nhưng cả người trắng nõn, cúi đầu thì không thấy rõ diện mạo cụ thể, chỉ là nhìn sườn mặt cũng cảm giác lớn lên không khó coi.
Đỗ Vũ Hàm dỗ mấy em trai đừng khóc, sau đó nói với Đỗ Liên Kiều cùng Vương Ngọc Xảo:
- Cha, mẹ, con thu thập một chút, đừng chậm trễ hành trình của người ta.
Đỗ Liên Kiều hồng con mắt, muốn mở miệng nói cái gì, nhưng há miệng thở dốc lại không thể nói nổi một câu. Hiện tại ông cũng không biết nên nói cái gì. Đã nói rõ ràng chuyện này, lại có rất nhiều người làm chứng, hiện tại không đổi ý được.
Vương Ngọc Xảo chảy nước mắt, lôi kéo Đỗ Vũ Hàm vào phòng, lấy ra một cái bao nhỏ từ cuối giường đất, mở bố bao nhỏ ra, lộ ra một miếng ngọc oánh nhuận như mỡ dê.
Vương Ngọc Xảo rưng rưng nói:
- Vũ Hàm, đây là năm đó cha mẹ thân sinh của con để lại cho con, mẹ sợ bị bà nội con bọn họ nhìn thấy thì cướp đi, nên mẹ vẫn luôn bảo quản giúp con. Hiện tại con sắp phải đi, mẹ mang nó trả lại cho con, có lẽ về sau con có thể dùng cái này làm tín vật nhận thân, con phải bảo quản thật tốt.
Đỗ Vũ Hàm nhìn thấy khối ngọc mà kiếp trước đã đi theo cô cả đời, thì rơi lệ đầy mặt, nhận lấy rồi nắm chặt trong tay, nói:
- Mẹ, con nhất định sẽ hảo hảo bảo quản nó.
Vương Ngọc Xảo lại lấy ra một đôi vòng tay rất nhỏ, nói:
- Đây là của hồi môn năm đó bà ngoại con cho mẹ, tặng cho con, xem như làm của hồi môn. Trong tay cha mẹ không có bố phiếu, ngay cả một thân quần áo cũng không thể đặt mua cho con, chỉ có thể để con mặc quần áo rách tung toé đến nhà chồng, cha mẹ không bản lĩnh, thực xin lỗi con.
Nói Vương Ngọc Xảo lại lấy ra mười mấy đồng tiền mà mấy ngày này bán thỏ có được, đưa cho Đỗ Vũ Hàm, nói:
- Tong tay cha mẹ chỉ có chút tiền này đó, không thể cho con nhiều hơn, con cầm dùng phòng thân.
Đỗ Vũ Hàm vội đẩy lại, nói:
- Mẹ, vòng tay này con không thể cầm, mẹ nghe con nói, vòng tay này có hay không, với con không để ý, nhưng mẹ giữ nó có lẽ ở thời khắc mấu chốt có thể lấy nó đổi tiền cứu mạng. Con có thể được hai người nuôi lớn đã là thực may mắn, cha mẹ không có lỗi với con. Tiền này con cũng không thể lấy, trong nhà như thế nào cũng phải có chút tiền, vạn nhất có chuyện gì cũng có thể ứng phó khẩn cấp. Con tới Hàn gia rồi, có việc cũng có thể tìm người Hàn gia. Nghe bà mối kia nói, người kia là quân nhân, là một người không tồi, sẽ không bạc đãi con.
Lúc này Đỗ Liên Kiều cũng vào phòng, nghe Đỗ Vũ Hàm nói, nước mắt liền chảy xuống, nghẹn ngào nói:
- Vũ Hàm, nếu ở nhà chồng không tốt, liền trở về, cha nuôi nổi con.
Đỗ Vũ Hàm gật gật đầu nói:
- Cha, cha yên tâm, con sẽ chiếu cố bản thân. Cha, cha nhớ kỹ, trong nhà tận lực tích cóp nhiều đồ ăn, tận lực lưu trữ lương thực dài ngày, có thời gian chờ lương thực phát triển. Trời ấm áp, liền ra sau núi tìm nhiều thổ sản một chút, nấm, mộc nhĩ đều được, có thể bảo tồn thời gian dài chút. Năm nay chưa từng rơi trận tuyết lớn nào, đầu xuân lại không mưa, này sẽ có hạn. Thôn chúng ta, đất đai đã kém, nếu gặp hạn, thu hoạch sẽ càng thêm thiếu. Trong nhà có đồ ăn thì nhất định phải giữ cẩn thận, tốt nhất là tìm một nơi kín đáo, cần thận đào cái hầm, đem đồ ăn giấu đi, chỉ để một chút ở bên ngoài. Cho dù người khác tới tìm cha mượn lương thực thì cha cũng đừng cho mượn, phải hạ ngoan tâm tới, bằng không chết đói chính là người nhà chúng ta. Nhất định phải đề phòng người nhà cũ bên kia tới bên này chiếm tiện nghi. Cha, cha nhưng nhất định phải nhớ kỹ. Mẹ cùng ba em trai chỉ biết dựa vào cha chống lưng.
Đỗ Liên Kiều gật gật đầu nói:
- Vũ Hàm, con yên tâm, cha nhất định nhớ kỹ lời con nói, mệnh ai cũng không có quan trọng bằng mệnh người nhà ta, cha nhất định sẽ chiếu cố tốt mẹ và em trai con trước.
Đỗ Vũ Hàm gật gật đầu nói:
- Cha, nếu con ở trong thành đứng vững gót chân, sẽ nghĩ cách mang mọi người đến nơi khác. Một là có thể ăn cơm no, một là rời xa Đỗ gia hút máu người kia.
Đỗ Liên Kiều nói:
- Nếu có cơ hội rời khỏi nơi này, cha cũng muốn rời khỏi nhà kia thật xa, không cho bọn họ có cơ hội gây tai họa cho người nhà ta. Hiện tại nhà cũ bên kia không có động tĩnh gì, cha nghĩ cái này có liên quan với con, bởi vì tiền lễ hỏi còn chưa tới tay bà nội con. Không chừng, chờ cho con đi rồi, tiền lễ hỏi tới tay bà nội con rồi, lúc sau bọn họ sẽ không an phận như vậy, khẳng định còn sẽ đến nhà chúng ta tìm phiền toái, chiếm tiện nghi. Bởi vì bọn họ khi dễ nhị phòng chúng ta đã thành quen.
Đỗ Vũ Hàm nghe cha nghĩ được rõ ràng như vậy, thì yên tâm không ít, cô sợ cha mềm lòng:
- Cha, cha có thể suy nghĩ cẩn thận là được. Cha nhất định phải bảo vệ tốt mẹ cùng em trai. Nếu đã xé rách da mặt, về sau cũng đừng khách khí. Nhà cũ bên kia, nếu ai tới tìm phiền toái chiếm tiện nghi thì đánh đuổi đi, đừng khách khí với bọn họ.
Đỗ Liên Kiều gật gật đầu nói:
- Con yên tâm, cha biết làm như thế nào. Vũ Hàm, chính con phải tự chiếu cố bản thân, không cần lo lắng cho chúng ta. Có việc liền viết thư về nhà.
Đỗ Liên Kiều cùng Vương Ngọc Xảo chảy nước mắt đưa Đỗ Vũ Hàm ra tới, ba bóng dáng nho nhỏ cũng lôi kéo tay chị gái không bỏ.
Hàn Tú Cầm nhìn người một nhà bộ dáng lưu luyến không rời, liền nói với Đỗ Liên Kiều nói:
- Thông gia, mọi người yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không để Vũ Hàm chịu ủy khuất. Cháu trai tôi, tuy hành động không tiện, nhưng hắn xác thật là tiểu tử không tồi, sẽ không bạc đãi con gái ông.
Vương Ngọc Xảo lôi kéo Hàn Tú Cầm nói:
- Cô cô thông gia, con gái của tôi còn nhỏ, còn chưa lớn lên, bà xem……
Hàn Tú Cầm biết ý tứ của Vương Ngọc Xảo, vội nói:
- Bà thông gia yên tâm, trước tiên tôi để cháu trai cùng Vũ Hàm ở chung, chờ Vũ Hàm 18 tuổi lại làm hôn lễ, rồi viên phòng. Cơ thể của Vũ Hàm cũng cần điều dưỡng, bà yên tâm, chúng tôi sẽ hảo hảo chiếu cố con bé.
Vương Ngọc Xảo nghe xong, lúc này mới yên tâm một ít. Con gái bà giống như đứa nhỏ, có chỗ nào giống vợ người ta, tới 18 tuổi rồi hẳn là có thể trưởng thành.
Đỗ Vũ Hàm cầm bọc nhỏ có đặt vài món quần áo của mình, trong ánh mắt lưu luyến không rời của cha mẹ cùng em trai, đi cùng Hàn Tú Cầm lên ô tô tới đón mình.
Ô tô rời bánh, Đỗ Vũ Hàm dò đầu ra cửa sổ xe, hai mắt đẫm lệ trong mông lung nhìn cha mẹ cùng em trai đuổi chạy theo xe, bóng dáng càng ngày càng nhỏ cho đến không nhìn thấy.
Trong lúc này, Hàn Tú Cầm cũng không có nói gì, bà hiểu cảm giác cha mẹ không nỡ xa con gái, cũng lý giải cảm giác không nỡ xa người nhà của cô gái nhỏ đang khóc không kềm chế được bên người, xem ra người một nhà bọn họ tình cảm rất tốt.
Hàn Tú Cầm đã để thư ký đại đội viết giấy chứng minh, bà sẽ trực tiếp rời hộ khẩu của Đỗ Vũ Hàm vào trong thành, từ đây liền không quan hệ cùng Đỗ gia nữa.