» Chương 42: Báo cáo Hàn Nghĩa Tiên nghe Lưu Cương thuật lại xong, liền cau mày nói: - Hai người khôi phục lại nguyên trạng là đúng, chỉ cần không rút dây động rừng, chúng ta có thể từ từ điều tra. Có lẽ lần này hai người đã lập công lớn. Như vậy đi, Cương tử, cậu đi hưu sở, tới văn phòng chủ nhiệm Diêu tìm ông ấy, nói ông ấy báo cáo chuyện này lên trên. Nhớ kỹ, phải tránh tất cả mọi người trong hưu sở. Kẻ địch có thể đang ẩn náu trong hưu sở, cho nên nhất định phải chú ý. Còn có, cậu nói cho chủ nhiệm Diêu bảo ông ấy gần đây nhất định phải cẩn thận, đừng để người khác lợi dụng sơ hở, trong hưu sở còn có vài vị lão cán bộ đang sống ở đó. Lưu Cương nghe xong liền vội vàng đạp xe chạy tới hưu sở tìm chủ nhiệm Diêu. Lưu Cương đi rồi, Hàn Nghĩa Tiên liền hỏi Đỗ Vũ Hàm: - Lưu Cương leo lên cây tìm tổ chim không phải trùng hợp đi, làm thế nào em phát hiện ra? Dựa vào trực giác, Hàn Nghĩa Tiên đoán phát hiện này có liên quan tới Đỗ Vũ Hàm. Đỗ Vũ Hàm biết không thể gạt được Hàn Nghĩa Tiên, liền nói: - Em phát hiện có rất nhiều tàn thuốc dưới gốc cây lớn, tuy chúng đều đã bị chôn vùi, nhưng vừa lúc em dùng xẻng nhỏ đào rau dại ở gần đó, vô tình liền phát hiện ra. Dưới tàng cây có chôn rất nhiều tàn thuốc, phải có đến mấy chục mẩu, này làm em hoài nghi. Sau đó em lại phát hiện trên thân cây có dấu vết bị leo lên, mà vừa lúc trên cây có một tổ chim, cho nên em mới nhờ Lưu đại ca leo lên cây xem thử tổ chim kia, không nghĩ tới thật sự có phát hiện. Hàn Nghĩa Tiên gật gật đầu nói: - Cũng may em quan sát cẩn thận, bằng không cứ để nguy hiểm tiếp tục tiềm tàng như vậy, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Chỉ có phát hiện và xử lý sớm mới có thể giảm thiểu tổn thất. Được rồi, em cũng mệt mỏi, nhanh đi nghỉ ngơi một chút. Mọi chuyện phía sau sẽ có người xử lý. Còn có, sau này vào núi cũng phải cẩn thận một chút, cố gắng tránh hướng đó đi. Đỗ Vũ Hàm gật gật đầu nói: - Em biết. Đỗ Vũ Hàm đi vào phòng bếp, nấu một ít nước ấm vệ sinh cá nhân một chút, trên mặt, trên người đều là đất, cô phải tắm rửa thật kỹ. Lưu Cương đạp xe tới hưu sở, đi thẳng đến văn phòng chủ nhiệm Diêu. Hắn đóng cửa thật kỹ, sau đó mới nói cho Diêu Cảnh Tùng biết về phát hiện của bọn họ. Diêu Cảnh Tùng vừa nghe đã rất khiếp sợ, này rõ ràng là có người đang ẩn nấp trong bóng tối, muốn gây rắc rối cho hưu sở. Trong hưu sở của bọn họ đều là những cán bộ ở đây đã lâu, ai biết kẻ địch tới là muốn nhắm vào ai. Nhưng mặc kệ là ai xảy ra chuyện ở trong hưu sở này, bọn họ đều không thoát khỏi trách nhiệm. Chuyện này nhất định phải được điều tra kỹ. Vì để bảo mật, Diêu Cảnh Tùng trực tiếp gọi điện thoại cho Viên Phượng Sơn, cũng nói rõ tình huống. Viên Phượng Sơn vừa nghe đã nghiêm túc coi trọng. Thông qua cách kẻ địch giấu vũ khí trên núi, lại rất gần hưu sở, có một khả năng là kẻ địch đang ẩn náu trong hưu sở, một khả năng khác chính là muốn làm hại người trong hưu sở. Mặc kệ là khả năng nào, cũng phải đào ra được kẻ địch đang ẩn náu kia. Những năm qua, cuộc đấu tranh giữa bọn họ và đặc vụ của địch chưa bao giờ dừng lại, dù quốc gia nước Z mới đã được thành lập nhiều năm nhưng bọn chúng vẫn chưa từ bỏ ý định. Những tên đặc vụ của địch ẩn náu rất sâu, muốn đào bọn chúng ra thật sự không dễ. Lần này vũ khí mà Lưu Cương bọn họ phát hiện ra, trực giác của Viên Phượng Sơn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản. Diêu Cảnh Tùng không yên tâm, nói trong điện thoại: - Bộ trường Viên, ngài nói liệu có phải là nhằm vào Nghĩa Tiên hay không? Ngài đừng quên, Nghĩa Tiên đã triệt hạ rất nhiều cơ sở tình báo của địch, cũng xử lý không ít đặc vụ, đó chính là mối thù sâu như biển đối với kẻ địch. Nếu có người lợi dụng lúc Nghĩa Tiên không thể đi lại mà muốn báo thù ám sát hắn, chính là dễ như trở bàn tay a. Viên Phượng Sơn vừa nghe, trong lòng liền cả kinh, bởi vì điều Diêu Cảnh Tùng nói, rất có khả năng. Tuy nhiên, chuyện Hàn Nghĩa Tiên tới loan thành cũng được bảo mật, hẳn sẽ không có nhiều người biết về chuyện này. Nhưng lại nghĩ đến kẻ địch vô khổng bất nhập (chỗ nào cũng có), nếu đặc vụ của địch muốn đối phó với Nghĩa Tiên, muốn điều tra được nơi ở của Nghĩa Tiên cũng không khó. Viên Phượng Sơn nói: - Lão Diêu, ông nói rất có khả năng. Ông yên tâm, tôi sẽ phái người bảo vệ Nghĩa Tiên. Bên ông cũng âm thầm điều tra, tôi đoán nhất định sẽ có kẻ địch ẩn nấp trong hưu sở. Nhớ kỹ, phải âm thầm điều tra, không thể rút dây động rừng. Tôi cũng sẽ cho người lên núi nhìn chằm chằm. Tốt nhất là có thể tìm hiểu rõ nguồn gốc. Diêu Cảnh Tùng nói: - Được, bên này tôi sẽ đi tìm mấy lãnh đạo quan trọng trong hưu sở để thương lượng một chút, chúng tôi sẽ sắp xếp tốt. Bên Nghĩa Tiên liền làm phiền ngài lo lắng. Hai người thương lượng xong, liền đi sắp xếp. Viên Phượng Sơn cũng không thông báo, mà trực tiếp phái người bí mật đi vào núi, tìm tới chỗ cây cổ thụ đã phát hiện ra vũ khí cùng viên đại kia, sau đó tìm một nơi gần đó ngồi canh, xem thử có thể tìm thấy thứ gì hay không. Cũng may cây cối trên núi đã ra lá, nên có thể giấu người trên tàng cây. Chẳng bao lâu sau, liền có mấy bộ đội trinh sát đóng giả làm lão nông đi vào núi. Đã có người tiếp quản chuyện này, Đỗ Vũ Hàm cũng không lo lắng về nó nữa. Buổi tối, cơm nước xong, lúc Đỗ Vũ Hàm xoa bóp cho Hàn Nghĩa Tiên, cũng để Lưu Cương ngồi bên cạnh học tập. Đỗ Vũ Hàm nghĩ như vậy cũng tốt, chờ sau này khi cô lấy cớ thu thập thảo dược để đi tìm cha mẹ, Lưu Cương cũng có thể xoa bóp cho Hàn Nghĩa Tiên. Lưu Cương nghe nói xoa bóp có ích cho đoàn trưởng, liền nghiêm túc học tập cùng Đỗ Vũ Hàm. Đỗ Vũ Hàm giảng cho hắn nghe về các huyệt đạo trên cơ thể con người, yêu cầu hắn nhớ kỹ rồi cùng nhau luyện tập. Kỹ thuật xoa bóp này vốn không khó, chủ yếu là nhớ huyệt vị mới khó hơn chút. Lưu Cương đi theo học mấy lần mới coi như không sai biệt lắm. Bất quá vẫn không thể tìm chính xác từng huyệt vị để xoa bóp như Đỗ Vũ Hàm, nhưng lực tay của Lưu Cương mạnh hơn Đỗ Vũ Hàm, nên hiệu quả xoa bóp cũng không kém cô làm là bao. Đỗ Vũ Hàm quyết định sau này công việc xoa bóp liền giao cho Lưu Cương. Một cô gái như cô lúc nào cũng xoa bóp cho Hàn Nghĩa Tiên, thực sự không tốt chút nào. Lúc này vẫn là niên đại bảo thủ, cô vẫn nên chú ý một chút cho thỏa đáng. Đỗ Vũ Hàm cùng Lưu Cương lại chạy đến cửa hàng bách hóa trong thành phố thêm vài chuyến, còn mua rất nhiều thứ. Có chế phẩm kim loại, còn có một số nhu yếu phẩm hàng ngày thường dùng. Mặc dù Hàn Nghĩa Tiên đã hỏi chiến hữu của mình thêm một ít phiếu, nhưng số lượng không nhiều. Lương thực không dễ mua, nhưng mỗi lần vào thành phố, Đỗ Vũ Hàm đều sẽ tới cửa hàng cung ứng gạo để thử vận may, cuối cùng cô cũng mua được vài loại ngũ cốc. Như vậy cũng không tồi, ngũ cốc cũng là lương thực, có thể trộn lẫn với các loại lương thực khác, ăn cũng no bụng. Đỗ Vũ Hàm còn cố ý mua thêm một ít hạt giống rau dưa, cô chuẩn bị trồng thêm rau, đặc biệt là khoai tây, cô dự định trồng nhiều một chút. Khoai tây có thể sử dụng giống như lương thực, cũng có thể sử dụng giống như rau dưa. Tất nhiên không thể quên khoai lang, khoai lang chịu hạn tốt, năng suất cao, trồng một ít cũng có thể được thu hoạch. Mùa đông, khoai lang chính là món chủ lực trên bàn cơm a. Đỗ Vũ Hàm cố ý thu dọn một gian sương phòng dùng để đồ, hơn nữa căn phòng này ngày thường đều khóa chặt, đây là kho báu trong sân nhỏ của bọn họ. Đỗ Vũ Hàm cùng Hàn Nghĩa Tiên thương lượng việc đào một cái hầm ở trong nhà để cất giữ một số thứ. Đỗ Vũ Hàm nghĩ tương lai mất mùa, sẽ có nạn đói, lương thực là thứ cứu mạng, quý giá hơn bất cứ thứ gì khác, cần phải xem trọng. Cho nên việc đào một cái hầm ở trong nhà để dự trữ lương thực là rất cần thiết. Đương nhiên là Hàn Nghĩa Tiên đồng ý với đề nghị Đỗ Vũ Hàm, đào một cái hầm ở phòng phía đông. Sau đó cũng đào một cái ở sương phòng, dùng để tồn trữ một số loại rau cho mùa đông. Cũng không cần vội vàng, có thể đào từ từ, dù sao tạm thời cũng chưa cần dùng đến. Cho nên mỗi ngày Lưu Cương chỉ đào một lát, đối với một thanh niên khỏe mạnh như hắn, cũng không quá mệt mỏi. Chương 43: Thăm hỏi