Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Thập Niên 50: Tiểu Tức Phụ

Chương 4: Quả Phụ Khúc Gia 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 4: Quả Phụ Khúc Gia 4

Cặp vợ chồng nhà họ Khúc rất già rồi mới có một đứa con trai, vì vậy cho nên dù cho những người trước mặt này lớn tuổi hơn cô nhưng vai vế lại ngang hàng.

Chớ giận mất khôn Trần Xảo Liên hiểu nguyên tắc này hơn ai hết bây giờ dưới nhiều con mắt theo dõi như vậy cô không thể nào động thủ với Khương Đức Toàn được.

Ngoài ra chị dâu Lý cũng là một người tốt, nếu như không phải lần trước chị ấy thấy bên nhà của cô có nhiều động tĩnh lạ đến để xem xét thì cô cũng không thể nào sống tiếp được.

Chị Lý đã đứng ra khuyên bảo thì phần mặt mũi này không thể nào không cho được.

“Khương Đức Toàn, hôm nay có chị dâu Lý và gia đình của Hồ đại ca đã ra mặt khuyên nhủ vì tình làng nghĩa xóm mà hôm nay ta không thèm chấp với người nữa

Bây giờ lập tức cút đi ra khỏi chỗ này đi, đừng để ta thấy ngươi nữa nếu không cứ chờ xem bà đây đối phó ngươi như thế nào.” Trần Xảo Liên nghiêm nghị nói

Khương Đức Toàn đứng sau lưng của lãi Hồ bị nhát dao kia của cô làm cho sợ phát khϊếp

Nghe thất lời này của cô gã thận trọng thò đầu từ sau lưng lão Hồ ra: “Không dám, không dám, từ nay về sau ta tuyệt đối sẽ không dám bén mãng đến đây nữa.”

Một nữ nhân lợi hại như vậy nếu để cô chém thêm một dao nữa coi như không bị chém chết thì cũng sẽ bị tàn phế.

Quả phụ này đúng là đẹp thật nhưng quan trọng là phải có mạng để hưởng thụ đã, nếu lại gần mà mất mạng như chơi vậy thì chỉ có kẻ ngu mới dám đến.

“Ta đây hiện tại liền cút, sau này sẽ không quay lại nữa, cô yên tâm.” Nói xong gã loạng choạng chạy đi

Nhìn Khương Đức Toàn xong giò bỏ chạy một cách nhanh chóng như vậy, những người đứng ở đó không khỏi nở nụ cười

Chị Hồ, chị Lý và những người phụ nữ khác đều đi đến gần bên người của Trần Xảo Liên: “Mẹ của Gia Khang làm tốt lắm lẽ ra phải như vậy từ lâu rồi mới phải.”

“Nếu trước đây cô có khí phách này thì đâu đến nổi bị mẹ chồng chèn ép mấy năm nay.”

“Ai, cô cũng số khổ tuổi nhỏ mà cha mất, mẹ cùng các anh trai thì không qua tâm, ai có thể quan tâm đến sống chết của cô cơ chứ.” Chị dâu Lý cùng Xảo Liên có mối quan hệ không tệ nên biết rất rỏ thân thế của cô, không khỏi cảm khái hai câu

Xảo Liên có một cuộc đời bất hạnh, cha cô qua đời khi cô mười một tuổi.

Mẹ lại là người trọng nam khinh nữ cũng không có bản lãnh gì, trong nhà tất nhiên do ba người anh trai làm chủ.

Ba anh trai này của nguyên chủ cũng không tốt lành gì suốt ngày trưng ra cái bộ mặt khó ở, bộ dạng âm trầm không nở nổi một nụ cười, một ngày ba bữa chỉ biết mắng em gái là đồ lỗ vốn, sói mắt trắng chỉ biết ăn không biết làm.

Trên bàn cơm mấy chị em Xảo Liên chỉ dám ăn một miếng cơm sống qua ngày chứ cũng không dám ăn nhiều.

Lớn lên trong một gia đình như vậy tính cách của Xảo Liên cũng trở nên nhu nhược, cô ấy nào dám phản kháng.

Mẹ và ba người anh trai suốt ngày chỉ nghĩ đến việc làm sao có thể bán được ba cô con gái để có tiền cưới vợ cho con trai.

Khi Xảo Liên tròn mười lăm tuổi, bà mối liền đề cử Khúc gia ở Thạch Gia Câu, nhà họ Trần đòi rất nhiều sính lể nhưng lại không để nguyên chủ đem theo bất cứ món đồ nào, vì vậy mà Trần Xảo Liên đến nhà chồng với một vài bộ quần áo cũ.

Không ngờ chỉ sau năm ngày kết hôn chồng của nguyên chủ đã biến mất không một tung tích.

Hai vợ chồng Khúc gia vừa tìm kiếm tích con trai vừa mắng đứa con dâu này.

Nói cô ấy là một cái đồ xui xẻo mới vào cửa mấy ngày liền khắc chết chồng mình, đối với Xảo Liên không đánh thì mắng.

May mắn thay Xảo Liên mang thai hai vợ chồng già nghĩ đến mình không bị tuyệt hậu liền đối với Xảo Liên tốt hơn một chút.

Sau khi Xảo Liên sinh ra một cặp song sinh, hai vợ chồng lại lo lắng cô sẽ bỏ hai đứa bé đi theo người khác.

Tuy rằng bà ta không đánh nữa nhưng lại suốt ngày chỉ cây dâu mắng cây hoè, trong nhà có việc gì đều ném hết cho cô làm đối sử với cô không khác gì kẻ ở đợ.

Trước khi kết hôn thì bị gia đình mẹ đối xử không được tốt nay xuất giá gặp được bà mẹ chồng còn ác hơn xo với giá đình trước kia, tính cách cô ấy lại nhu nhược nào dám phản kháng.

Chỉ biết cắn răng chịu đựng cho đến khi hai vợ chồng già bệnh mà mất lúc đó mới có thể thờ phào một hơi.

“Em gái à nghe chị khuyên một câu, đừng chờ nữa, đã qua bốn năm rồi, nếu chồng của em còn sống thì đã trở về rồi.”

“Bọn chị đều biết em nhớ hắn muốn chờ đợi hắn nhưng em cũng phải nghĩ cho bản thân một chút một nữ nhân đem theo hai đứa bé thì làm sao mà sống được

Thạch Gia Câu chúng ta thì có cái gì chứ? Trừ đá và đá thì chẳng có gì, trên ruộng đúng là có ít hoa màu nhưng nhiêu đó thì sao mà đủ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »