Chương 50: Đường Vũ, Đường Vũ

Chương 50: Đường Vũ, Đường Vũ

Tiểu Đường Vũ?

Đường Vũ đã sớm chết, Tiểu Đường Vũ là cái thứ gì?

Trong lòng Thi Mị có loại dự cảm bất thường.

Rất nhanh liền tới nơi.

Đó là một nhà hàng cao cấp.

Thi Mị đi theo Bạch Nguyệt Khiết đi vào một căn phòng, bên trong có một người phụ nữ đang ngồi chờ.

Nhìn thấy Bạch Nguyệt Khiết, người kia mừng như điên.

Lúc Thi Mị nhìn rõ gương mặt cô ta, đồng tử của cô co rút lại.

Ngũ quan, hình dáng, khuôn mặt, vậy mà lại rất giống Đường Vũ.

Thậm chí ngay cả nốt ruồi dưới khóe mắt, cũng giống như đúc.

Nhưng nếu nhìn kỹ, liền có thể thấy cô ta không phải là Đường Vũ.

Cho dù bề ngoài có 7, 8 phần tương tự, nhưng thần thái, khí chất, đều chênh lệch quá nhiều.

Hai mí mắt vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, có thể nhìn thấy rõ ràng dấu vết phẫu thuật.

Không chỉ có mí mắt, còn có lúm đồng tiền trên mặt cô ta cũng vô cùng mất tự nhiên.

Rõ ràng là nụ cười xán lạn, nhưng lại có một loại cảm giác quái dị, không nói ra lời.

‘Tiểu Đường Vũ’ nhìn thấy Thi Mị, nụ cười của cô ta cứng đờ: “Cô ấy là…”



“Bạn bè.” Bạch Nguyệt Khiết ngồi xuống: “Dẫn cô ấy đến gặp Đường Vũ một lần!”

Tiểu Đường Vũ nghe thấy thế, thỏa mãn sờ lên mặt mình, nói: “Mắt của tôi đã làm được mấy tháng, qua một tháng nữa, tôi có thể tham gia chương trình kia, đến lúc đó, xin nhờ cả vào cô.”

Trong lòng Tiểu Đường Vũ lâng lâng.

Lúc đầu, dáng dấp của cô ta và Đường Vũ rất giống nhau, sau khi được Bạch Nguyệt Khiết “Chỉ điểm”, đi làm phẫu thuật thẩm mỹ, hiện tại người bên cạnh, cả đám đều khen cô giống hệt Đường Vũ.

Càng khó có được chính là, cô ta không chỉ giống Đường Vũ.

Ngay cả kỹ năng ca hát của Đường Vũ, cô ta đều học được 7, 8 phần.

Vì một cái “Tiểu Đường Vũ” này, cô ta đã phí không ít tâm tư.

Tiểu Đường Vũ vừa nói, vừa rót trà cho Bạch Nguyệt Khiết, ân cần, nịnh nọt: “Sau khi ra mắt, tôi muốn đổi tên.”

Nhìn thấy gương mặt Tiểu Đường Vũ lộ ra dáng vẻ chân chó, trong lòng Thi Mị có cảm giác giống như nuốt phải ruồi bọ.

Bạch Nguyệt Khiết nhận lấy chén trà, giống như vô cùng kinh ngạc: “Cô không hài lòng với nghệ danh tôi lấy cho cô sao?”

Tiểu Đường Vũ trả lời: “Tuy cái tên Đường Cốc khá hay, phát âm gần giống với Đường Vũ, nhưng tôi cảm thấy vẫn không thích hợp.”

Đường Cốc?

Thi Mị hận không thể bóp chết cô ta.

Đường Vũ, Đường Cốc, nghe hai cái tên này xong liền biết hai người không thoát khỏi có liên quan.

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Bạch Nguyệt Khiết, sợ là cô ta đã nhìn trúng Tiểu Đường Vũ này rồi.

Lấy một người để câu view, như thế cũng tốt!

Bạch Nguyệt Khiết không phát hiện ra dáng vẻ hung ác của Thi Mị, hỏi người phụ nữ đối diện: “Vậy cô muốn tên là gì?”

“Tôi muốn tên là Đường Vũ, Vũ trong từ khiêu vũ.”



Thi Mị nheo mắt lại, bàn tay đặt dưới gầm bàn, siết chặt lại.

Hahaha.

Thật nực cười.

“Đường Vũ?” Bạch Nguyệt Khiết nhíu mày lắc đầu: “Không được.”

Tiểu Đường Vũ hiển nhiên vô cùng thất vọng: “Tại sao?”

“Đường Vũ có bao nhiêu fan hâm mộ, cô có biết không?” Bạch Nguyệt Khiết nhìn cô ta nói: “Cô dám lấy cái tên này để ra mặt, fan hâm mộ của Đường Vũ nhất định sẽ ép cô đến chết?”

“Cái này có phải quá khoa trương rồi không?”

Bạch Nguyệt Khiết đặt chén trà xuống, vẫn giữ nụ cười ôn nhu: “Cô có thể thử một chút!”

Tuy Đường Vũ chết rồi, nhưng âm nhạc của cô không chết.

Những fan hâm mộ này coi âm nhạc của cô thành tín ngưỡng, là hy vọng.

Nếu như vào lúc này, có người bắt chước Đường Vũ, có thể sớm thấy được kết cục của người này.

Tiểu Đường Vũ bị hù dọa, lúng túng nói: “Vậy khi nào tôi có thể đi gặp Thời tiên sinh?”

Sự tồn tại của cô ta, không chỉ vì để tham gia chương trình giải trí kia.

Mà mục tiêu cuối cùng của cô ta chính là đứng bên cạnh người đàn ông đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp kia.

………………………….

Đường Vũ thật: Mẹ nó, bà đây muốn xé xác cô ta!

Đường Vũ giả: Chết cũng đã chết rồi, liền ở yên đó đi!